Editor: Aimee

Ngày hôm sau, kỳ thi tháng vẫn được diễn ra như cũ.

Như thường lệ, Ôn Du dùng quy tắc bất diệt “trong ba câu dài và một câu ngắn thì chọn câu ngắn nhất, trong ba câu ngắn và một câu dài thì chọn câu dài nhất” để khoanh trắc nghiệm, rồi lại dựa vào những kiến thức còn sót để hoàn thành câu tự luận đầu tiên. Một bài thi gian nan cứ như thế dần được ra đời.

Xong bài rồi nên cô không có gì để làm cả, tay đang cầm bút vô thức di chuyển, một lúc sau, một con sâu lười cuộn tròn trên ghế cũng đã hình thành. 

Cô từng rất thích vẽ tranh, được giáo viên công nhận là cô bé có tài, tai nạn giao thông khiến ngón tay của cô bị gãy nghiêm trọng, rất lâu không cầm bút vẽ lại — lâu đến mức dường như Ôn Du đã quên chuyện mình học hội họa trong nhiều năm.

Cô từng cảm thấy ý nghĩa sống của mình như bị cướp đi, trở thành một kẻ tàn phế ngay cả bút cũng không cầm nổi, mọi thứ cô làm mất lại lần nữa quay về nên Ôn Du muốn quý trọng nó thật tốt.

Vì giấc mơ của mình, cô nhất định phải nắm chắc cơ hội này.

“Đây là con mèo cậu vẽ đó hả? Nhìn dễ thương ghê!” Sau khi kết thúc kỳ thi, Hạ Tiểu Hàn nhìn thoáng qua tờ giấy nháp đầy hình vẽ bậy của cô. Trong nháy mắt, cô nàng bày ra dáng vẻ mê muội, “Bấy lâu nay mình không biết cậu cũng vẽ đấy!”

Đương sự là Ôn Du bị cô nàng chọc ghẹo đến mức đỏ bừng cả mặt, rồi cô nghe thấy Hạ Tiểu Hàn vui vẻ ríu ra ríu rít: “Mình muốn đi coi thử canteen mới của trường, nhưng mấy ngày nay mình đang trong chế độ ăn kiêng nên không thể tự mình ăn hết một phần đồ ăn được, cậu ăn chung với mình nha?”

Ôn Du nghe xong, cảm thấy trong lòng rất ấm áp. Nguyên chủ không được mẹ mình chăm sóc tốt, tiền tiêu vặt ít đến đáng thương, trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày có thể nói là lấy trứng chọi đá, vì thế phần lớn thời gian cô phải ăn bánh màn thầu, bánh bao hoặc mì gói là chính. Hạ Tiểu Hàn biết hoàn cảnh gia đình cô, không đành lòng để bạn thân ăn đồ ăn không có chất dinh dưỡng, đồng thời vì để ý đến tự tôn của cô nên mới nói mấy câu như vậy.

Chuyện này khiến Ôn Du phải đặt câu hỏi không biết bao nhiêu lần: Rốt cuộc tâm lý nguyên chủ như thế nào mới ghét cô ấy được chứ?

Bây giờ ký ức của cô cũng không rõ ràng, sau khi có đầy đủ ký ức của nguyên chủ, cô muốn tìm hiểu kỹ về cô ta.

Trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình dành cho thiếu nữ đang nổi tiếng này, ngoài cuộc sống hàng ngày, tình yêu và âm mưu xoay quanh nhân vật chính ra, dường như không còn thứ gì tồn tại nữa. Thật ra sự sắp đặt này vô cùng ngu xuẩn, rõ ràng có rất nhiều thứ đáng giá quanh ta như tình thân, tình bạn, việc học, lý tưởng và đam mê, tất cả đều là những sự hiện diện hết sức quan trọng, không thể chỉ tới tới lui lui mỗi chuyện yêu đương được. 

Vậy nên mới nói, một tình yêu không có logic đúng là hại chết người.

Tuy Hạ Tiểu Hàn luôn miệng nói muốn ăn chung một phần với Ôn Du, nhưng cô nàng vẫn kêu lên như nữ chính, “Ôi chao, sao mình lại đem nhiều tiền thế này”, khi trả tiền cho bản thân, cô ấy cũng đồng thời trả thêm một phần khác nữa.

Có lẽ đây chính là duyên phận, Ôn Du vừa xoay người nhận khay đồ ăn, liếc mắt một cái thì thấy Hứa Sí đang chen chúc trong biển người mênh mông.

Khi các học sinh khác ai cũng chạy đến canteen giành thức ăn thì cậu mới cọ tới cọ lui cùng đám bạn xấu đi đến, buộc phải xếp hàng cuối đội ngũ. Hứa Sí lớn lên trông rất cao, không mặc đồng phục nên đứng trong đám người cực kỳ nổi bật, không biết đang nói đến đề tài thú vị gì mà cậu lại cúi đầu mím môi cười nhẹ.

Cô mới liếc qua nhìn một cái thôi mà đối phương đã cảm nhận được rồi, cậu nghiêng đầu nhìn sang bên này. Mí mắt chàng trai hơi khép lại, con ngươi chứa đầy cái nắng buổi trưa, ánh mắt buốt giá như có luồng khí lạnh ập đến, Ôn Du sợ hãi cúi thấp đầu, giả bộ như không có việc gì xảy ra.

Khi đi ngang qua đám con trai do Hứa Sí cầm đầu, bỗng dưng cảm thấy có ai đó vỗ vào lưng mình, Ôn Du tránh người qua chỗ khác, thì ra là vị Sầm Dương vẫn luôn không an phận kia.

Cậu ta cười tủm tỉm giễu cợt: “Em gái bốn mắt ơi, đừng quên áo khoác của anh Sí đó nha.”

Vốn dĩ giọng điệu cậu ta không hề tốt mà còn đầy ý mỉa mai nữa. Ôn Du không những không nổi giận, ngược lại còn dịu dàng đồng ý: “Mình đã giặt sạch rồi, hôm nay là có thể trả lại. Cảm ơn cậu đã nhắc nhở.”

Cô thành thật như vậy làm Sầm Dương hơi xấu hổ. Cậu đã giang hồ quá lâu rồi, rất lâu không tiếp xúc với một cô gái dịu dàng, khí thế xẹp xuống trong giây lát, chỉ gãi gãi đầu rồi nói: “Không, không cần cảm ơn tôi.”

Mấy đứa bạn phía sau cười ha hả: “Kém quá Sầm Dương ơi!”

Ôn Du thấy chuyện này không còn liên quan gì đến mình nữa, đang muốn chạy lấy người thì bị ai đó đập một cái vào lưng. 

Không giống như cái đấm không nặng cũng không nhẹ của Sầm Dương, người này ra tay rất biết kiềm chế, dường như không hề có lực, tựa lông chim lướt qua. Nhưng Ôn Du rất nhạy cảm với đụng chạm của người khác, cô quay đầu trong chớp mắt.

Tất nhiên Hứa Sí không ngờ cô sẽ quay lại, giấy note trong tay còn chưa kịp giấu đi. Để giảm bớt xấu hổ, cậu buộc phải mím môi, trầm giọng hỏi: “Có việc gì?”

Cậu dùng ba chữ ngắn ngủn này để nắm chắc quyền chủ động, biến Ôn Du thành bị động. Ôn Du nhìn thấy ba chữ “Đồ nhà quê” như rồng bay phượng múa trên tờ giấy phía sau qua tròng kính. Từ trước đến nay cô không phải kẻ ngốc, nhanh chóng hiểu rằng lúc nãy Sầm Dương đập một cái là để dán tờ giấy này, còn Hứa Sí không biết tại sao lại giúp cô lấy nó xuống.

Cô cảm thấy thích thú với chàng trai đang ra vẻ bình tĩnh trước mặt, ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen nhánh của cậu. Hứa Sí cao thật đấy, khi đứng trước mặt cô, cả người cậu như lấp hết ánh sáng, thấp thoáng thấy bóng dáng mờ mờ, Ôn Du chỉ nhìn được cái cằm nhẵn nhụi của cậu thôi. 

Vì vậy, tầm mắt cô chạm tới cằm cậu, nói: “Cảm ơn cậu nha.”

Hứa Sí không trả lời, tựa như vừa cười nhẹ, cậu từ từ quay người bỏ đi.

Hạ Tiểu Hàn đứng bên cạnh đói đến mức rụng rời tay chân, nhanh chóng ngồi xuống ngấu nghiến đồ ăn. Ôn Du vội vàng tạm biệt cậu, cũng chẳng biết Hứa Sí có nghe thấy hay không.

“Đám người đó thật là quá đáng! Nhưng mà hình như Hứa Sí cũng không hư giống lời đồn nhỉ.” Hạ Tiểu Hàn vừa vô cùng vui sướng ăn uống no nê, vừa tám chuyện không hề giấu giếm, “Mình thấy cậu ta cũng đẹp trai mà, sao không có bạn gái vậy ta?”

Bởi vì dựa theo hướng đi của cốt truyện, nam chính có tính cách u ám quái gở, từ chối mọi lời mời gọi từ người khác phái chỉ vừa ý cậu thôi đó, đồ ngốc nhỏ à.

Nghĩ đến vẻ mặt giả vờ bình tĩnh của Hứa Sí, Ôn Du dịu dàng cười rộ lên khiến Hạ Tiểu Hàn phải cảm thán một phen.

“Chu choa, Tiểu Du ơi! Nụ cười của bồ siêu ấm áp luôn! Mình tan chảy mất tiêu rồi nè!” Vừa nói, cô nàng vừa đi đến quan sát tỉ mẩn gương mặt Ôn Du, tùy tay vén tóc mái đã chấm đến mắt của cô, “Lâu nay mình có biết lúc cậu cười sẽ dễ thương như thế này đâu cơ chứ. Vén tóc mái của cậu lên nhìn sẽ tươi tắn hơn hẳn, trông có khí chất hơn bình thường luôn đấy.”

Đương nhiên cô không nghĩ rằng, người bạn thân sớm chiều chung đụng sẽ thay đổi khí chất, có chăng là vì cái tâm đã thay đổi hoàn toàn. Vốn dĩ gương mặt nguyên chủ cũng rất đẹp, nhưng do tự ti về vòng eo nên cô ta luôn khoác lên mình bộ dạng thiếu sức sống, cho dù là ai cũng không muốn tiếp xúc với cô ta. Cô không sống trong gia đình không được tính là giàu có hay chưa bao giờ nhận được sự dạy dỗ đúng đắn như nguyên chủ. Bây giờ trong thân thể này chính là thiên kim tiểu thư Ôn Du đã ngấm lễ tiết của xã hội thượng lưu vào máu, được gia đình giáo dục nghiêm khắc ngay từ khi còn nhỏ. Từ sâu trong cô dần hình thành một khí chất riêng biệt, khác hẳn những nữ sinh bình thường.

Ôn Du đã quá quen với tính của Hạ Tiểu Hàn, cô đang chuẩn bị trêu chọc cô ấy mấy câu, mới nghĩ xong, chưa kịp làm gì đã bị một tiếng thét chói tai dập tắt, lời nói nghẹn ở cổ họng.

Theo hướng âm thanh phát ra, cô thấy đám học sinh đang sợ hãi lùi lại gần mình, không chừa ra một không gian để đi. Giữa đường có một nam sinh nằm sõng soài bị người khác đấm tới tấp, thân thể co rúm thành một cục, mà người đang đứng trước mặt cậu ta… 

Chính là Hứa Sí với vẻ mặt u ám.

Đây là lần đầu tiên Ôn Du thấy cậu bộc phát tình tình như vậy, đáy mắt như nhỏ mực tàu, đen nhánh không sức sống, chỉ nhìn được ánh mắt không thể kiềm chế lửa giận và sát khí của cậu, tựa như con sư tử đang chuẩn bị vồ mồi.

Trong thoáng chốc, thiếu niên chợt ngẩng đầu, trùng hợp chạm vào ánh mắt của cô ở phía xa xa.

Đúng là một chuyện không thể tưởng tượng nổi. Nơi này có đủ loại người như thế mà khi ngẩng đầu lên, trong vô số những kẻ đang xôn xao ồn ào, cậu chỉ thấy đôi mắt của cô.

Ánh mắt cô không hề có sợ hãi hay coi thường, tựa như áng mây mùa xuân, lại như một tấm lưới uyển chuyển dịu dàng, mờ ảo không thể chạm vào bỗng chốc đã bao trùm lấy cậu.

Vết thương do trận đánh nhau vừa rát vừa đau, Hứa Sí suy nghĩ lung tung, cớ sao cậu lại bất giác nhìn về phía cô ấy?

Trong nháy mắt khi đối diện nhau, chàng thiếu niên nhanh chóng thở hồng hộc, không dấu vết dời ánh mắt đi chỗ khác. Thầy giám thị cũng đã đến, tất cả những ai liên quan đều được mời đến phòng giám thị uống trà. Sau khi xem xong trò hay, những người hóng hớt xung quanh nhiệt tình đi buôn dưa lê.

“Hình như nam sinh bị đánh nói bậy về người nhà Hứa Sí thì phải.” Là một nữ vương về tin đồn, Hạ Tiểu Hàn lập tức cho hot news ra lò, “Những chuyện về gia đình cậu ấy… thật sự rất đau thương.”

Trong lòng Ôn Du hiểu rất rõ.

Căn cứ theo tiểu thuyết thanh xuân vườn trường, nam chính phải có bóng ma ăn sâu bén rễ trong lòng thì nữ chính mới có thể đóng vai trò chữa lành vết thương, hàn gắn mọi người — Hứa Sí đang là nạn nhân của kịch bản ấy.

Ngày bé, cậu là một đứa trẻ ngoan ngoãn thông minh điển hình, sau khi bố mẹ cậu cùng nhau gầy dựng sự nghiệp thành công, không ai ngờ rằng người bố thành đạt đó lại vứt bỏ vợ mình và thường xuyên ‘trật đường ray’, bức ép đến mức mẹ Hứa Sí không chịu nổi nữa, cuối cùng, bà tự sát trong phòng khách.

Cũng bắt đầu từ chính lần ấy, có lẽ để trả thù, Hứa Sí đã chọn đi theo con đường khác cậu hoàn toàn. Bất hòa không hợp với cha, dùng bạo lực trút bỏ nỗi bất mãn trong lòng, từ bỏ học hành rồi sa vào chơi bời, dần dần trở thành đại ca trường học tiếng tăm vang trời.

Cái chết của mẹ và sự phản bội của cha là bóng ma tâm lý suốt đời này cậu không thể nguôi ngoai. Nếu nói đùa về hoàn cảnh gia đình người ta như thế thì thật sự rất quá đáng.

Nhưng mà…

Ôn Du thầm thở dài. Mấy ngày nay lúc nào cô cũng thề đảm bảo chắc chắn hôm nay sẽ trả lại áo khoác, bây giờ xảy ra sự cố lớn vậy rồi, tất nhiên không phải thời cơ tốt để bình tĩnh nói chuyện với Hứa Sí.

Nhớ đến đôi mắt u ám và hung tợn của thiếu niên, cô không khỏi lo lắng về nhiệm vụ khuyên bảo cậu cố gắng học tập.

Chỉ hy vọng cậu ấy đừng quá dữ dằn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play