Hứa Sí đứng rất gần cô. Cái lạnh mùa đông lẳng lặng tan biến vì hơi thở ấm áp quanh người thiếu niên, dường như Ôn Du có thể cảm nhận được nhiệt độ tản ra từ tấm lưng rộng lớn ấy.
Cậu quay đầu quăng cho cô một cái nhìn ngắn ngủi rồi cười với giọng điệu chắc chắn không ai bì nổi: “Có lẽ máu sẽ đổ đấy, sợ thì che mắt lại đi.”
Ôn Du nhận ra cô vẫn luôn đánh giá thấp sức chiến đấu của Hứa Sí. Cậu hoàn toàn không cùng đẳng cấp với những bạn đồng trang lứa, trước khi nắm đấm của đám nam sinh xấu bay được nửa đường thì đã bị cậu vươn tay giữ lại, nghiêng người tránh đòn rồi dùng một cú đá vào hông để khống chế chúng.
Đám nam sinh bị cho ăn hành nên vô cùng hoảng sợ, tất nhiên Hứa Sí luôn chặn trước mặt Ôn Du, bảo vệ cô không bị cuốn vào trận chiến này.
Khi cậu vung quyền, áo khoác chàng thiếu niên bị gió đông lạnh buốt thổi tung, tựa như chú chim đang dang rộng đôi cánh.
Âm thanh của từng nắm đấm chạm vào da thịt cùng với tiếng kêu rên vang vọng đến tận ngóc ngách của con hẻm nhỏ. Ôn Du có thể nghe thấy trái tim đang nhảy bình bịch của mình, tựa như tiếng giậm chân hay nhịp trống nặng nề ai gõ, quanh đi quẩn lại khắp màng nhĩ.
Cô luôn cảm thấy đánh nhau là trò chơi của những kẻ tục tằn, không hề đẹp đẽ chút nào cả. Nhưng không hiểu tại sao Hứa Sí bây giờ lại thu hút cô như miếng nam châm, không làm cách nào dời mắt đi được.
Trước mặt cô lúc này là một thiếu niên ngỗ nghịch và liều lĩnh, mỗi lần cậu xoay người rồi lưu loát tung một cước vào mạn sườn đều…
Chẳng khác nào một con mãnh thú hung hãn dữ dằn, đẹp đẽ cực kỳ.
Chưa kịp phòng bị thì trận chiến đã kết thúc mất rồi, mào gà nước mắt lưng tròng vì bị dần, quỳ rạp xuống đất xin tha: “Em sai rồi anh Sí ơi, từ nay anh chính là anh trai em, à không, là bố của em!”
Hứa Sí mệt mỏi vì đánh đấm, lười biếng dựa vào tường nghỉ ngơi. Cậu muốn châm chút thuốc theo phản xạ, nhưng nhớ đến cô gái nhỏ đang dùng vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn mình ở cách đó không xa, tay phải vừa bỏ vào túi áo khoác lại lặng lẽ rút ra.
Hứa Sí tuyên bố, giọng điệu vừa trầm vừa thấp: “Xin lỗi cô ấy mau.”
Trước khi Ôn Du kịp phản ứng, mào gà và đám bạn bè của cậu ta đã khóc lóc ỉ ôi nói với cô: “Xin lỗi xin lỗi! Tất cả là do tôi không quản mồm được trong phút chốc, em gái, em muốn làm chị dâu hay làm mẹ tôi?”
“Nam tử hán đại trượng phu, sao lại không màng tôn nghiêm nhận bố mẹ bừa bãi chứ? Mấy cậu đứng lên đi.” Ôn Du dạy dỗ đám nam sinh không biết thân phận theo bản năng, bỗng ý thức được cách xưng hô rồi đỏ mặt sửa lại cho đúng, “Mình không phải chị dâu cũng không phải mẹ, các cậu đừng nói nhảm.”
“Đúng đúng đúng, tiểu tổ tông!”
Ôn Du: …
Đám nam sinh xấu chật vật chạy đi rất nhanh, không có cơ thể của bọn họ che lại, Ôn Du phát hiện có một chàng trai đang run rẩy. Cậu ta trông nhỏ gầy vô cùng, vết thương trên mặt không hề kém cạnh mào gà, đôi mắt đỏ bừng co rúm trong một góc.
Cô sửng sốt rồi mới thận trọng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Đây là lời nói lịch sự nhưng vô nghĩa, cho dù nhìn thế nào thì trông cậu ta cũng như sắp chết đến nơi.
“Không sao.” Chàng trai nhìn cô một cái biết ơn, nhịn khóc lắc đầu rồi sợ sệt nhìn sang Hứa Sí, nhẹ nhàng nói bằng giọng run run, “Cảm ơn cậu.”
Vẻ mặt Hứa Sí không có gì thay đổi, điệu bộ cũng rất nhạt nhẽo: “Nếu bọn họ tìm cậu gây rối thì cứ nói tên tôi ra là được.”
Sau khi đi tới đi lui, Ôn Du gần như đã thăm dò được ngọn nguồn sự việc. Cậu con trai đó bị đám nam sinh xấu bắt nạt mấy tuần rồi, không chỉ bị hành hạ về thể xác mà còn bị cướp sạch tiền tiêu vặt. Cậu ta tức nhưng không dám nói mà chỉ yên lặng chịu đựng, không ngờ hôm nay lại bị Hứa Sí đi ngang qua bắt gặp.
Tuy Hứa Sí không muốn làm kẻ tọc mạch, nhưng từ trước đến nay cậu ghét nhất là ỷ mạnh hiếp yếu trong phạm vi trường học, thành ra mới có cảnh tượng mà Ôn Du nhìn thấy.
Ấn tượng về Hứa Sí trong lòng cô được cải thiện rõ rệt. Trong nguyên tác, cậu được biết đến với danh xưng “Đầu gấu của trường”, từ trước đến nay chưa làm ra chuyện gì tốt đẹp, cả ngày không đánh nhau hút thuốc thì là theo đuổi Hạ Tiểu Hàn, ai biết được cậu còn có lúc thấy chuyện bất bình thì rút đao tương trợ.
Suy nghĩ kỹ càng một chút thì, cũng hơi dễ thương đó.
“Ôn Du.”
Bỗng dưng Hứa Sí kêu cô một tiếng. Đây là lần đầu tiên cậu gọi tên cô, tuy chỉ là hai chữ Hán đơn giản, nhưng khi chàng thiếu niên dịu dàng thốt ra, nó lại khiến lòng cô nao núng.
Cậu cười giả lả: “Có đem băng cá nhân theo không?”
Bấy giờ Ôn Du mới nhận ra, dù trong lúc đánh nhau Hứa Sí chiếm thế thượng phong, nhưng cậu không thể né hết các đòn nên vẫn có những vết thương nhẹ xuất hiện trên người. Không biết tên nam sinh xấu xa nào đánh đấm mà chẳng có bài bản gì cả, dùng móng tay cào miệng cậu chảy cả máu.
Cô gật đầu rồi lấy một xấp băng cá nhân từ cặp sách ra đưa cho cậu, ai ngờ Hứa Sí lại không đưa tay nhận lấy.
Ôn Du nghi ngờ ngẩng đầu lên, chạm vào đôi mắt chan chứa ý cười của thiếu niên. Giọng điệu cậu rất bình tĩnh xen lẫn chút vô tội: “Tôi không thể nhìn thấy vết thương.”
Tiếng nói vừa dứt, cô gái đối diện bỗng đỏ mặt.
Có lẽ cô vừa trải qua một trận đấu tranh tư tưởng rất gay gắt, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp rồi lờ ánh mắt cậu đi, dùng giọng nói lí nhí gần như không thể nghe thấy: “Vậy thì cậu cúi đầu xuống đi.”
Hứa Sí mím môi ngăn không cho ý cười lan rộng, nghe lời cúi thấp người xuống. Ôn Du chưa từng ở gần một bạn nam trạc tuổi như thế, thậm chí đầu ngón tay còn cảm nhận được hơi thở ấm áp nhè nhẹ của cậu, tựa như một cơn gió vờn quanh lòng bàn tay.
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên sườn mặt Hứa Sí, dù cách cả một lớp băng keo cá nhân, cô vẫn có thể cảm nhận được làn da mềm mại như bông ấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT