Những ngày này ai cũng căng thẳng bận rộn, sau bữa cơm Thanh Hồn rảnh rang một lát ôm sách y ra học, bàn dài sạch tươm chỉ đặt một chén trà hoa cúc, góc mặt thanh tuấn trắng ngần tuyệt đẹp, bộ dạng chuyên tâm thế này cả thời gian cũng phải ngoái nhìn chậm chạp, lặng lẽ bình thản trôi qua.
Thanh Hồn nằm trong phòng nửa ngày, Thành Kính chạy đến gõ cửa:"Ngươi đã nghĩ ra đơn thuốc chưa?"
Tam ca không biết tại sao bắt hắn đi tìm Thanh Hồn lôi ra, những việc này trước giờ không phải đều do tam ca làm sao?
Thanh Hồn trở người một cái, thản nhiên:"Chưa tìm ra.."
"Thế thì cũng ra phụ mọi người nấu thuốc đi chứ?"
Y đáp:"Đầu óc ta chỉ tập trung làm được một việc mà thôi."
Thành Kính thấy y nói cũng đúng, để y yên tĩnh trong phòng suy nghĩ.
Nửa ngày sau Thành Kính lại thấy y ngồi ăn bánh hấp, chơi xếp giấy, ngắm cảnh trông có vẻ rất nhàn nhã chẳng giống đang đau đầu suy nghĩ chút nào, Thành Kính nhìn thấy rất bất mãn:"Thanh Hồn như vậy là có ý gì?"
Lục Khuynh Tâm nhìn bóng dáng y ôn hòa ngồi bên mái đình gấp giấy, cảm thấy những lúc thế này y mới là đang tập trung nhất. Đúng lúc này, Liễu Vân Thoa cũng đi đến, vẫn là váy dài quét đất bước đi khéo léo tinh tế như đang lướt trên ngọn cỏ đến trước mặt y:"Cuối cùng cũng gặp được ngươi rồi."
"Liễu cô nương..."
"Nghe nói ngươi muốn xem bệnh cho phu quân ta? Chàng ấy đã tỉnh rồi ta đưa ngươi đến đó."
Thanh Hồn nhoẻn miệng cười gật đầu.
Bước chân nàng ta đi khoảng rất nhỏ, lực đạo rất đều, y cúi đầu nhìn tà váy kia, hoa văn màu đồng chìm dưới tà váy đen tuyền, nhìn một lát đã hoa cả mắt. Nàng ta hơi hé cửa để y chen vào, cửa đóng lại ngay không để gió kịp thổi vào:"Sức khỏe chàng ấy rất yếu ngồi một lát cũng đã mệt, thuốc thang bồi bổ không hấp thụ vào máu được, ta từng nghĩ nếu có thể mổ bụng chàng ấy nhét vào được thì tốt quá."
Nàng ta ỉm đi một lát:"Phòng này ta mượn của Nhiếp phủ, có những thứ không thể mang đến được, hàn băng là thứ không thể thiếu, ta đặt dưới giường, Thanh công tử cẩn thận đừng để băng làm bỏng."
Y gật đầu ngồi xuống bên ghế cạnh giường, Hoành Lân đang ngủ trong một không gian lạnh buốt, sắc mặt trắng hơn tuyết, nơi hốc mắt và xương hàm hơi xanh xám:"Thường ngày phu quân cô nương dùng thuốc gì? Có thể cho ta xem một lát không?"
Nàng ta lục bên bàn trang điểm, lấy ra hộp gỗ khóa vàng cẩn thận, đơn thuốc cuộn thành ống buộc chỉ đỏ, nàng ta nhè nhẹ tháo ra lúc mang đến trước mặt y, y cũng đã bắt mạch xong. Thanh Hồn nhìn đơn thuốc nét chữ bên trên nhỏ nhắn viết theo lối chữ thảo, thơm mùi mực. Nàng ta không làm phiền y xem đơn thuốc cũng không hỏi ngay bệnh tình của Hoành Lân, ngồi một bên đếm hoa văn trên y phục.
"Trong phủ có vài cây thuốc, để ta hái vào kê đơn cho cô nương, đơn thuốc này ta giữ để nghiên cứu thêm."
Mắt nàng ta lóe lên mừng gỡ:"Nhờ hết vào công tử."
Thanh Hồn nhét đơn thuốc vào tay áo lẳng lặng ra ngoài.
Nghe nói y muốn kê đơn, Chu Nhuận Thành đang bận bù đầu cũng chạy ào lại xem, tên lừa đảo này hôm nay cả gan đòi bốc thuốc cho người khác, sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao?
Nhiếp Trạch Phong cũng một bụng đầy tò mò, trong phủ là gì có cây thuốc mà y nói, tuy hắn mù y thuật nhưng vẫn thấy rõ thứ y cầm trong tay là mấy lá cây phượng hoàng, rễ cây dành dành, vài nụ xanh hải đường chưa nở, còn có rêu bên hồ cá. Lẽ nào tiểu đệ nhà mình ngày xưa rảnh rỗi trồng đại cũng trồng ra phương thuốc chữa bệnh? Cả một đám người theo chân y nửa ngày, Tiểu Ngôn, Tiểu Ngữ theo Liễu Vân Thoa bấy lâu cũng không nhìn ra đây là thuốc chữa bệnh gì, cứ nghệt ra, đưa gì thì cầm nấy.
Cuối cùng Chu Nhuận Thành không nhịn được che miệng ho, nhắc nhở y đừng có làm càn. Vậy mà người thông minh nhanh nhạy thường ngày hôm nay lại giả vờ không hiểu. Sau khi vặt biết bao nhiêu lá trong tay, lấy trong túi thơm ra vài bông hoa khô, bộ dạng thận trọng như lấy tiên đơn diệu dược bỏ vào trong bát, nói:"Đem đi sắc đi."
Tiểu Ngôn ngắc ngứ cái đầu như con rối gỗ sắp gãy lìa, mà người ta là thần y có thể cứu cả người chết sống lại, lỡ như hỏi lung tung người tức giận cảm thấy y thuật cao minh của mình bị người ta nghi ngờ, không chịu chữa cho Hoành công tử thì sao? Thế là đành vâng vâng dạ dạ mang về, có gì hỏi lại sư phụ.
Chu Nhuận Thành nhìn y bằng ánh mắt có gai đâm thủng cả người:"Ngươi đang làm cái quỷ gì thế hả?"
"Làm gì đâu.." Y lấy trong tay áo ra đơn thuốc khác:"Sắc cho người bệnh đi."
Chu Nhuận Thành liếc qua, cảm thấy đơn thuốc này rất khả quan nhưng vẫn ném về phía y ánh mắt nghi ngờ:"Ngươi lấy đâu ra, có chắc không?"
"Ngươi hành y bấy lâu còn không biết xem à? Đợi ta mớm cho nữa sao?"
Đơn thuốc không có vấn đề gì, y mới là người có vấn đề. Nửa canh giờ sau Chu Nhuận Thành bưng chén thuốc cho người đang suy nhược nhất uống, hậu sự cũng đã chuẩn bị cho mình xong, thấy Chu Nhuận Thành vén màn vào cũng không nói gì ngồi nghệt ra nhìn những ánh sáng nhỏ xíu qua lớp vải thưa, cảm thấy ngồi nhìn như thế cũng rất thú vị.
Người này uống thuốc được năm ngày, bệnh tình có chuyển biến tốt, sắc mặt hồng hào hô hấp đều đặn, bắt đầu có cảm giác với nóng lạnh, ăn uống ngon miệng. Tuy tình hình đã ổn hơn nhưng không ai dám lơ là, sợ lại như lần trước giữa đường chuyển biến xấu. Chu Nhuận Thành không dám ngủ ngồi trước cửa liều nhìn y nấu cháo cho mọi người không nhịn được nói:"Ngươi là biết hay không biết y thuật."
Y hỏi ngược lại:"Chu công tử thử nói nghe xem."
"Lần trước ta nói ngươi không biết y thuật sao ngươi không phản bác?"
Y bỏ nấm vào trong cháo, khuấy đều tay, hỏi:"Sao ta phải phản bác."
"Ngươi hái một đống lá hoa cỏ đưa cho Liễu Vân Thoa là có ý gì?"
"Chữa bệnh chứ có ý gì?" Y cười ôn hòa múc cho Nhuận Thành một bát.
"Thứ đó uống vào mau mất mạng thì có."
Y cười cười ra vẻ thấu đáo:"Nói như công tử Liễu Vân Thoa đã tìm ta bẻ cổ từ lâu rồi, đâu có bận bịu lo hái thuốc sắc thuốc?"
Chuyện này Chu Nhuận Thành cũng thấy rất kỳ lạ, với y thuật của Liễu Vân Thoa không mang mớ hỗn độn đó bắt y uống hết mà còn rất nghe lời đi nấu thuốc, lẽ nào đó thật sự một đơn thuốc hay? Hắn thấy nó chẳng ôn chẳng hòa, chẳng ra đơn thuốc nào cả. Y nói:"Công tử ở đây trông người đi, ta mang cháo cho Hoành công tử."
Chu Nhuận Thành nhìn nồi cháo y nấu riêng cho Hoành Lân, đến khi y đi rồi vẫn không nhịn được lại gần xem một ít cháy còn ở đáy nồi.
Y nghĩ chắc Liễu Vân Thoa đang đi sắc thuốc, nung đan dược giờ này không có trong phòng. Trong phòng ánh nến mờ ảo, Thanh Hồn cầm bát cháo tanh mùi máu đi vào phòng với gương mặt trắng bệch, Hoành Lân đang xem sách trên giường, chỉ đọc được nửa trang đã đau đầu, hồi lâu không lật qua trang mới.
Thấy y Hoành Lân bỏ sách xuống, tay day huyệt thái dương dằn cảm giác hoa mắt chóng mặt xuống, môi hơi hé nụ cười:"Thanh công tử?"
"Ta mang cháo thuốc cho người."
Một lúc sao trong phòng có tiếng đổ vỡ y xông cửa phòng chạy ra ngoài, chạy thật nhanh, chạy qua hành lang chằng chịt rối rắm, y bây giờ mở mịt trống rỗng. Càng chạy càng không có điểm tận cùng, càng chạy y càng thấy có vô số cái bóng đang đuổi theo phía sau đòi mạng, trong vô số cái bóng lóe ra khe sáng màu đỏ tươi làm y sợ sởn gai ốc, y chạy thật nhanh xăm xăm băng đường mà đi, mắt y trống rỗng như giếng khô hun hút không thấy đáy, cạy mãi không ra chút ánh sáng nào
Đi càng lúc càng xa tối dần dần tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở hổn hển và tiếng chạy của y, y ngẩng đầu cảm thấy nơi này rất quen thuộc lê bước lại một mỏm đá ngồi dựa gốc cây, mùa xuân cành lá mơn mởn, phiến lá xanh còn đọng nước, y ra sức hít thở một hồ nhìn lại bàn tay đã đầy máu tươi. Màu máu lọt vào mắt cành cây xung quanh cũng bắt đầu run rẩy theo sự sợ hãi đau đớn của y.
Rốt cuộc y vừa làm gì?
Bóng đêm dày đặc ánh trăng khuất sau mây, y nhắm mắt lại nghĩ về vô số chuyện đã qua, đến khi cảm nhận được sườn mặt lành lạnh, trời đổ cơn mưa.
Mưa rơi rất lớn, y ngồi dưới tán cây nhìn máu bị mưa xối thành dòng, rửa sạch rồi thấy vui sướng thỏa mãn hơn nhiều. Rút trong người ra một con dao găm rửa cùng với mưa, trong đêm trời lóe ánh sét, dưới đất dao lóe ánh bạc phản chiếu một gương mặt lạnh câm.
"Thanh Hồn." Tiếng gọi rất khàn trong màn mưa, bước chân vội vã đạp trên nước, y ngồi dưới mưa cầm con dao bạc, cổ tay bị thương máu theo mưa chảy xuống, hòa với bùn lầy:"Ngươi làm gì thế đột nhiên chạy ra ngoài làm ta sợ chết." Hắn đứng cạnh y có thể ngửi thấy hương hoa đỗ nhược thấm đẫm, tựa như muôn vàn bông hoa đang nở rộ, nồng đến lạ thường.
Y ngẩng đầu nhìn hắn, không nói gì.
Hắn lặng lẽ ôm sát người y, thở dài:"Có chuyện gì, nói ta nghe."
Y lặng thinh không nói tiếng nào, để nước mưa ngấm lạnh.
"Trong lòng ngươi có quá nhiều bí mật không muốn nói cho ta nghe, nhưng ta lại có một bí mật muốn nói ngươi biết." Hắn không mang theo ô, hay tay chống trên mỏm đá nơi y ngồi đã đủ che khuất người y:"Ta thích ngươi."
Tay y run run.
Muốn mắng chửi hắn nhưng không còn sức.
Y thậm chí nằm mơ cũng không dám nghĩ hắn thích y, tri ngộ lần này chẳng biết kéo dài bao lâu, y sống thêm một ngày cơ thể lại mục rữa thêm một chút, không lâu nữa sẽ biến thành muôn vàn ánh sáng tán loạn bay vào bóng đêm, cảnh tượng đó nhất định giống thời khắc y biết bản thân đã động lòng, khi đó sau màn mưa là sao sáng đầy trời, dưới đất hoa như dệt gấm, trong hương thơm ngào ngạt chỉ có hai người họ.
Không như bây giờ, khứu giác của y lúc được lúc mất.
"Ngươi e ngại chất độc trong người sao, ngươi sợ thời gian của mình chẳng còn bao lâu sao?" Hắn nắm bàn tay y lạnh giá ánh mắt lướt qua vết thương nơi đó, có chút chạnh lòng:"Ta từng mất đi người mình thương, trên đời này không có gì không chịu đựng được nữa, dù là sinh ly tử biệt ta vẫn mong người khắc bia mộ cho ngươi,...là ta."
"Có phải ngươi cảm thấy đây là câu chuyện buồn cười không..chúng ta đều lo sợ bản thân nhìn nhầm, ngươi sợ nhìn nhầm ta, cũng sợ ta nhìn nhầm ngươi là người khác." Hắn xoa xoa gương mặt đẫm nước mưa của y:"Ngươi nói không sai, người chết cũng đã chết rồi, không thể sống lại nữa. Còn ngươi...Thanh Hồn sẽ mãi là Thanh Hồn thôi. Ta không dám chắc cho ngươi tình cảm nguyên vẹn không sứt mẻ nhưng nhất định có thể cùng ngươi đi qua đêm tàn lạnh buốt nhìn thấy tia sáng nơi bình minh."
Lời còn chưa dứt ánh sáng trước mặt hơi tối, hắn đã nghiêng người, bất ngờ hôn vào môi y, hơi ấm len lỏi giữa màn mưa siết lạnh, đây có lẽ là cơn mưa cuối cùng của mùa xuân, sắp sang hạ hoa phượng hoàng nở đỏ rực như đốm lửa, buổi tối thường treo đèn lồng trên tán cây, liệu có còn đủ sức qua mùa hạ không? Liệu còn nhìn thấy tia sáng đầy hy vọng đó không?
"Ngươi cũng thích ta đúng không?"
***
Khi y tỉnh giấc đã nghe tiếng chim ríu rít tưng bừng, bên cửa sổ Tiểu Ngô đang ra sức vỗ cánh phành phạch ra oai với một con chim khác, Thanh Hồn cựa quậy ngồi dậy, người thì nóng ran, cổ khô sắp cháy đến nơi muốn chửi con chim đáng ghét mấy câu lại phát hiện mình khàn tiếng.
Những tán cây trong phủ rợp bóng, hôm nay mọi người đều đang rất vui vẻ ra vào, y nhìn thấy những bông hoa phượng hoàng li ti đã nở đầu cành, ánh sáng chiếu qua như chiếc lồng đèn đỏ tỏa ánh sáng mông lung. Những niêu thuốc trên lò đang sôi sùng sục, mùi thảo dược hôm nay cũng không hề ngột ngạt như mọi ngày, Chu Nhuận Thành nhìn thấy y lại dùng ánh mắt quái đản mà nhìn, trong lòng y giật thót muốn hỏi Hoành Lân thế nào rồi nhưng nửa ngày không thốt ra câu.
Chu Nhuận Thành nói luôn:"Có vẻ như những thứ ngươi hái dùng rất tốt, Hoành Lân thì khỏe hơn nhiều, còn ngươi thì dầm mưa làm gì để bệnh suốt mấy ngày."
Y ngớ người, hóa ra đã hôn mê mấy ngày.
Nghe có bước chân nhàn tản ung dung phía sau, y hơi quay đầu, khóe mắt chỉ nhìn thấy áo choàng khoác lên người, hắn nói:"Mọi chuyện đã ổn hết rồi, ngươi vào phòng nghỉ ngơi thêm đi."
Y không biết hôm đó đã trả lời như nào, chỉ cảm thấy như ma xui quỷ khiến đi vào phòng, ngờ nghệch hỏi:"Thật sự ổn rồi hả?"
"Sao ngươi có vẻ hoang mang về y thuật của chính mình hơn người khác vậy? Món cháo đó tuy mùi hương không dễ chịu nhưng ăn cũng được lắm, Nhuận Thành đem nấu loãng nó ra cho người khác thử, tình hình rất khả quan."
Nghe hắn nói y nghẹn họng lại, tức giận:"Đừng có mà cho người khác ăn lung tung chứ? Lỡ chết người thì sao?"
"Đệ ấy đã kiểm tra qua mới cho người khác ăn....ngươi sao vậy?" Hôm qua y chạy khỏi phòng Hoành Lân bộ dạng rất lạ lẫm, hắn hỏi Hoành Lân, người kia nói y mang cháo đến còn chưa kịp ăn đã bị giành lại cả chén cháo rơi vãi dưới đất, bỏ chạy một mạch ra ngoài. Thật khó hiểu!
Hắn đoán y không chắc cháo mình nấu dùng được, trong khi Nhuận Thành thấy y múc cháo đi đã nấu loãng ra một nồi rồi. Mọi người đều thấy không có vấn đề, Liễu Vân Thoa đảm bảo không có vấn đề gì cơ mà?
Thanh Hồn nhìn cổ tay mình im lặng một hồi, nói:"Không có gì.."
Thời gian ấm áp y không muốn ngồi ở trong phòng, ra ngoài dạo dưới ánh mặt trời buổi sáng, vườn hoa ở Nhiếp phủ ẩn trong mấy hòn non bộ, từ xa đã thấy những nụ hoa phượng hoàng lấp ló, hải đường chỉ kết nụ còn chưa nở, hắn nói:"Đến khi hải đường kết quả ngươi có thể làm kẹo rồi."
Dưới cây phượng hoàng có một cái đu dây, cỏ thơm cùng cỏ khô đỗ nhược quấn quanh dây thừng, ngồi trên đu dây ngẩng đầu có thể nhìn thấy màn hoa đỏ rực bay phất phơ, nhìn về phía xa xa thấy liễu rũ lên mái hiên, đang xen cành cây đang kết quả, căn phòng đó của ai, mọi người đều rõ, y nhìn những chậu hoa hải đường sắp xếp cẩn thận, nói:"Treo lồng đèn thúc hoa mau nở là được."
Hắn nói:"Chưa ăn sáng đúng không, ta lấy bánh hoa tô cho ngươi ăn."
Y ngồi trên đu dây vẫn không suy nghĩ ra được hôm đó thế nào rồi, gió ấm thổi hương hoa đưa tới, môi y mấp máy:"Lục công tử hôm đó ta đã nói gì?"
"Không nói gì cả.."
Điều này càng đáng sợ hơn nói gì đó...y mím môi trắng bệch.
Hắn đi lấy bánh, y ngồi thổi sáo bên đu dây, âm thanh mênh mông ướt át, cây sáo này của Công Nghi Lăng khá tốt y xài rất thoải mái, niềm vui trong nắng sớm này có thể kéo dài bao lâu đây? Y cứ suy nghĩ mông lung hắn quay lại lúc nào không hay, ác ý đẩy đu dây lên cao, y hoảng hốt vội nắm chặt dây thừng trong tay, dần bình tâm lại:"Trò vặt vãnh, ta chơi bàn đu dây hơi bị giỏi."
Hắn đẩy càng cao, tâm trạng y càng tốt lên gần như sắp chạm vào những nụ hoa phượng hoàng trên cao kia.
Nếu đã vậy...thì thuận theo số trời.