Lặng ngắt như tờ...
Kết giới âm thanh yếu ớt, sóng âm chảy xuôi dần chậm lại.
Vỡ tan.
Kết giới vỡ âm thanh gọi nàng của Ôn Ngọc càng rõ hơn, Mỹ Tiếu đang cuộn người chợt ngồi phắt dậy, nôn nóng, ánh mắt ngây dại dần có cảm xúc vội chạy ra, Nhữ Dư Liễu bắn một mũi tên phừng lửa cản bước chân, ý vị cười:"Đừng vội, ta bảo mộc quỷ dẫn đường hắn tới ngay với ngươi."
Mỹ Tiếu nghiêng người né tránh càng đau đớn càng thêm sức lực, ánh kiếm trong mắt nàng cũng trở thành nước. Nhữ Dư Liễu thấy thế nổi sát tâm liếc nhìn Cẩn Ngọc San, Cẩn Ngọc San uống ngụm rượu không nói gì.
Nhữ Dư Liễu bắn mũi tên lên trời chợt kéo dài ra, mũi tên như ngọn roi dài linh thức hợp thể uốn lượn quét sạch rào cản quấn lấy người, phát ra ánh sáng đỏ khí thế cường đại, cuốn nàng ngược lại lôi dưới đất. Mỹ Tiếu hét chói tai, bị lôi ngược đập vào thân cây vết thương lại rách ra rộng hơn, Nhữ Dư Liễu rót linh lực vào trong, dây roi nóng như nung.
"Hahaha.." Ngọc Cẩn San ngửa mặt cười rộ:"Sao lại dễ dàng như vậy...tiểu mỹ nhân à so với những vị ca ca đang bị nhốt trong trận của muội, vị huynh đài ngốc này thật quá kém cỏi ta còn..." Ngọc Cẩn San khựng lại cúi đầu nhìn lồng ngực mình, giống như có gì đó đang chui ra.
Dây liễu bạch quang.
Mặt Cẩn Ngọc San tái mét, khó tin nhìn Tuệ Sinh trong tay mình ánh sáng vẫn lưu chuyển lại không hề phát hiện ra ám toán đâm vào người hắn. Không kiềm được cơn rùng mình ập tới, vài tên lăm le binh khí xông lên dây liễu tua tủa siết đứt cổ, đầu rơi lăn lóc, máu chảy đầm đìa. Cẩn Ngọc San cố rút dây liễu ra chật vật không chịu nổi, không ngừng lùi lại, khuôn mặt hồ đồ. Sóng gió lại nổi lên, dây roi trong tay kia bị đầu liễu quấn ngắt đoạn, Mỹ Tiếu ngã dưới đất quay đầu nhìn, đầu liễu vẫn quấn lấy thân roi còn lại phá nát, bàn tay Nhữ Dư Liễu nát bét đầy máu.
"Thanh đại ca."
Mỹ Tiếu rùng mình nhìn người xa lạ kia mấp máy môi:"Thanh đại ca.."
Tay áo Thanh Hồn cuồn cuộn, gương mặt nhìn dưới đất thanh lãnh vô hồn, hơi thở trầm lặng phát ra khiến nàng hơi rối loạn muốn lùi lại. Nơi bàn tay bị cắt qua máu đen nhỏ xuống sền sệt, trúng độc...trúng độc sao?
Thanh Hồn vuốt tay áo của mình, chợt cười:"Mẹ nó, không biết trời cao đất dày là gì mà."
Âm khí dày đặc chui vào thân thể trú thân, Thanh Hồn trầm mặc nắm chặt dây liễu, đột nhiên nhàn nhã chỉnh lại dây, trầm như vân lôi rền lên từng tiếng, sóng âm xiết tụ:"Há, tuy không bằng Lệnh Văn của ta nhưng ta vẫn có thể miễn cưỡng dùng nó." Thanh Hồn cười lạnh ánh mắt trở nên quái đản, tròng mắt màu sắc càng đậm, đôi mắt đặc trưng thừa hưởng từ mẫu thân.
Trời đất trở nên mờ mịt.
Cẩn Ngọc San ôm ngực, phất tay lửa dâng lên mấy thước, mộc quỷ thò cánh tay đánh vào. Ánh mắt Thanh Hồn sáng loáng lên tiếng đàn làm mọi thứ ngưng trệ, chỉ có tiếng gió hung thần gào thét ngày càng mạnh, như ma quỷ tụ hồi phá xiềng xích xông ra, ầm ầm chuyển động. Băng kết lót đường cho ác linh giẫm từng bước bò lên máu tanh tràn ngập, Thanh Hồn gọi ác linh? Ngọc Cẩn San há miệng, rồi nhìn quanh những thuộc hạ của mình nôn máu, quỵ xuống, máu dẫn đường cho ác linh xâm chiếm, thân thể thối rữa hóa thi cốt sống dậy, nhào tới hắn và Nhữ Dư Liễu.
Cẩn Ngọc San dâng kết giới lửa bảo vệ mình, thi cốt gặp lửa gào khóc vụn ra thành tro.
Thanh Hồn thong thả ngón tay chơi đùa:"Lâu quá không tấu đàn có chút không quen tay, ngươi thông cảm."
Sắc mặt Cẩn Ngọc San cực khó coi, thuộc hạ tuy đã tan thành tro nhưng mộc quỷ trận pháp này không sợ lửa. Ai cũng biết hỏa khắc mộc, mà thứ Thành Kính luyện là Hỏa Liên Địa Ngục, cho nên khi lập trận Cẩn Ngọc San chú trọng rót linh lực bảo vệ mộc quỷ khỏi lửa. Trận pháp bày cánh đây mười dặm dùng thủy linh nuôi sống giờ muốn thu hồi cũng không kịp.
Cẩn Ngọc San vội ngẩng đầu, người đầy máu vết thương ngày càng lan ra, dây liễu có độc, dây liễu dính máu độc. Mỹ Tiếu hít một hơi quỳ trên mặt băng nhìn vết thương kia lở loét hòa thành máu đen nát vữa rơi xuống. Thanh Hồn nhắm mắt cảm nhận tiếng đàn cực kỳ không hài lòng:"Âm thanh kém cỏi gì thế này, thật khó nghe."
Máu tanh hôi đặc sệt, con ngươi Cẩn Ngọc San co lại, nhìn huyết nhục mơ hồ từ cơ thể mình rơi xuống, tâm trí như bị lửa thiêu thành tro. Từng vết rách bong tróc da thịt đau đến khóc rống lên.
Mộc quỷ khát máu bao vây kín bụng Cẩn Ngọc San bị đâm thủng gầm rú..p
Ôn Ngọc vừa đến mắt chỉ nhìn về Mỹ Tiếu đang ngồi ngây ngốc.
Thấy thêm người đến Cẩn Ngọc San càng hoảng chuyển phù chú, lá bùa này là Giang Khách đưa cho sau khi lẩm bẩm niệm chú một bức tường máu dâng lên. Liếm láp vết thương, phải chữa vết thương, phải chữa vết thương...ánh mắt dần trở nên đỏ ngầu.
Ôn Ngọc cẩn trọng:"Ta phụ một tay."
"Cút."
Ôn Ngọc ngỡ ngàng tuy gặp chưa lâu vẫn thấy Thanh Hồn là người hòa nhã, nói chuyện luôn khách sáo dùng kính ngữ.
"Mau ôm người cút xéo cho ta."
Ánh lửa hay tường máu đều đại thịnh, lưỡi lửa lướt trên mặt băng men theo đó dây leo cũng dài ra, Ôn Ngọc sợ đến máu huyết ngừng lưu thông bởi trước mắt Cẩn Ngọc San đang đâm thủng bụng Nhữ Dư Liễu ánh mắt dữ tợn xé người ra cắn nhai.
Cái gì thế này.
Cẩn Ngọc San đang...đang...
Thanh Hồn cau chặt mày, tiếng đàn càng nhanh.
Ngọn lửa kia theo từng động tác của Cẩn Ngọc San mà mạnh dần, lưỡi lửa liếm khắp nơi ẩn ẩn kết đao ảnh, biến hóa không ngừng nghĩ.
Ôn Ngọc che mắt người trong lòng, lắp bắp:"Gì...gì thế này." Huyết tương nhầy nhụa, bộ não dần hết trong khuôn miệng máu me sốc đến nôn dịch đắng. Cảnh tượng máu me nhơ nhớp như dị quang thoáng qua mờ ảo như hư ảnh của quỷ, quang diễm đỏ phát ra cuồn cuộn rất nhanh lan ra, hàng vạn gân máu từ mộc quỷ ngưng tụ lại lòng bàn tay Cẩn Ngọc San hòa thành máu huyết chảy xuôi vào cơ thể hắn. Cẩn Ngọc San điên cuồng trong máu tanh lại túm người khát cắn cổ.
Linh lực Thanh Hồn ổn định hóa thành đao băng:"Thứ này đúng là vô dụng, nghèo nàn ngươi thật nghèo nàn, không tìm được đồ nào tốt hơn đám dây liễu lung tung này sao?"
Nhìn đến trêи khuôn mặt Cẩn Ngọc San vặn vẹo tức giận cùng ghê tởm, không ngăn được nghiệp hỏa vô tận xem ra Cẩn Ngọc San từ đầu dùng người sống bồi bổ, có người phòng hờ Cẩn Ngọc San đến bước đường cùng đưa cho một lá bùa kích thích hắn phát điên sau khi giết đủ người nhồi vào cơ thể, sẽ phát nổ.
Băng kết dưới đất nứt dần, oán linh dưới đất đối kháng với quỷ Thanh Hồn gọi tới, cường hãn, đói khát vây kín mít, bất cứ lúc nào cũng đem họ đập nát gân mạch, da thịt xương cốt bị nghiền nát thành bùn. Không trung không ngừng phát ra tiếng nổ, băng nứt ra cực sâu.
Nhiếp Trạch Phong chống trường đao xuống, không những bị mộc quỷ quấy rối mà còn bị tiếng đàn làm ảnh hưởng:"Âm điệu của Tuyết Phách, sao có thể...sao có thể như thế được... cái gì đang nứt ra..Mỹ Tiếu."
Ta không bảo vệ được Trạch Dương, không thể cả muội cũng không bảo vệ được.
Hoang mang nối tận trời tiếng đàn xé mây khống chế sức mạnh cường đại. Bỗng nhiên không chịu nổi sức ép dây đàn đứt âm thanh như chân ngọc vỡ không đủ lấn áp tiếng nứt vỡ trời đất kia. Ôn Ngọc ôm chặt Mỹ Tiếu che chắn nhìn dây đàn đứt, mày động đậy:"Thanh công tử?"
Thanh Hồn buông dây đàn đứng dậy rũ mắt, Ôn Ngọc hoang mang ngẩng đầu nhìn có cảm giác người trước mặt là cái xác sống đang đợi lệnh chủ nhân, cứ đứng yên đó từng sợi tóc lướt qua gương mặt, chớp mũi, cả tròng mắt cũng không chuyển động. Trong lúc Ôn Ngọc hôn nhẹ lên trán Mỹ Tiếu, buông người cầm kiếm lên chợt thấy người kia khóe miệng nhếch lên, ánh mắt mở to có ý cười, hệt một nghệ nhân hát bội đang diễn vai quỷ biến thái, y lãnh đạm:"Phá Thương Côn."
Mỹ Tiếu sợ khiếp vía:"Mau..mau ...ngăn lại, điên rồi, điên rồi, Thanh Hồn điên rồi."
Dư âm tà khí còn chưa tan, Thanh Hồn cầm vũ khí giáng xuống, cánh tay Cẩn Ngọc San tê mỏi dùng Tuệ Sinh khó khăn chống đỡ kiếm khí hỗn loạn bắn ra, linh lực càng rót vào càng bị phân tán phiêu diêu như ánh đom đóm giữa rừng.
Cẩn Ngọc San không đủ để y chơi đùa, bị đánh đến lui lại không ngừng trượt dài trên băng kết, bám víu lắm mới không rơi vào mấy khe nứt.
"Mau ngăn Thanh đại ca lại, Thanh đại ca điên rồi."
Giống như hai con ác thú cắn xé lẫn nhau, ai ngăn được họ chứ đánh mấy chục chiêu, phá nát băng, long trời lở đất sụp đổ tan tành, giống như lưỡi dao băng lướt qua từng tấc da thịt của Cẩn Ngọc San, đâm đứt từng kinh mạch, lóc ra từng đầu sợi.
Loạn côn vạn quả, Cẩn Ngọc Tuyên biến thành một vũng máu gớm ghiếc.
Con ngươi Thanh Hồn sáng loáng quỷ dị, tìm kiếm con mồi.
Thừa cơ quỷ mộc bị phản xích tan xác mà chạy đến nơi có tiếng đàn. Lục Khuynh Tâm và Bạch Diệp phải đối phó với Hàn Minh Túc mà đến trễ một bước.
"Chuyện...chuyện gì đang xảy ra."
Dưới đất ba người đều bị thương bất tỉnh nằm dưới nền băng lãnh, âm khí lạ lùng đang thoái lui rồi tan biến vào hư ảo, đưa mắt nhìn xung quanh tàn dư người sống bị xé xác, bàn chân bàn tay nằm vụn, một vũng huyết nhục bên trên có con ngươi rỉ máu ròng ròng.
Ở một nơi nào đó, phản xích xảy ra âm khí dội ngược thổi tắt nến, trận pháp nổ tung tóe khắp động, phía sau khói bụi mù trời là bình minh đang lên.
***
Đó là một đêm rét đậm khí lạnh nặng nề thổi tới phế phổi, Thanh Hồn mở mắt thấy sắc trời còn tối, cảm giác ấm áp chăn đệm ấm áp an toàn, y sờ tay lên trán mệt mỏi bò dậy.
"Đừng nhúc nhích, ngươi hôn mê mà cứ mơ ác mộng người run sốt."
"Hả..chuyện gì xảy ra vậy.." Y ôm đầu dựa người vào gối nghe bên đầu nghe tiếng mưa tuyết xào xạc, trong phòng đốt hai lò sưởi lớn:"Mùa thu chưa hết sao đã có tuyết rơi rồi?"
"Cái gì mà mùa thu chưa hết? Ngươi hôn mê hơn ba tháng rồi đó." Hắn thở dài nhìn sắc mặt tái nhợt của y:"Xem ra ngươi cũng không nhớ gì, ta rót trà gừng cho ngươi."
"Cái gì mà cũng không nhớ gì... " y ngưng đọng giây lát chút kí ức mỏng như cánh ve hiện về:"Mỹ Tiếu thế nào rồi...thi thể của Nghê Thường..."
"Mọi chuyện đã ổn thỏa hết rồi ngươi đừng lo nữa."
Thanh Hồn thấy khó hiểu, khi đó sau khi dây liễu hút máu y vẫn không gia cố nổi kết giới, âm khí triền thân chui vào cơ thể, y cho rằng mình đã về với đất mẹ vĩnh hằng.
"Các người đến khi nào..."
Hắn không muốn nói đến chuyện này quá nhanh nhưng y đã hỏi hắn cũng nghi hoặc hỏi lại:"Cái này phải là ta hỏi ngươi, sao ngươi biết Trạch Viện của Hồng Thiếu Hoài ở đâu?"
Thanh Hồn lấy chén trà gừng hắn vừa đưa tới, bỏ vào đó vài viên kẹo hải đường, chậm rãi uống từ từ, ngậm vị ngọt trong miệng.
"Ta chỉ nhớ mình đi đến một bìa rừng thì trời tối, tìm không ra khách trọ nên có tìm chỗ ở nhờ..." Y day trán:"Lúc bước vào thấy khóa tỳ bà không thể dùng, là một khóa chết mà lau đến bóng loáng luôn, còn tưởng gặp phải trạch viện ma quỷ, vào phòng là đóng cửa ngủ ngay, nửa hôm nghe tiếng động cũng không dám nhúc nhích thắp đèn."
"Ngươi cũng xui xẻo quá đi đến đâu có chuyện đến đó."
Y cười gượng:"Lần này người nói đúng rồi..."
Lục Khuynh Tâm nhìn bộ dạng yếu ớt của y, vết thương trên người đã lành kha khá chỉ có vết thương ở tay vẫn chưa chịu lành, Nhuận Thành nói không ảnh hưởng gì, nhưng mà với một người hành y tay liên tiếp bị thương không phải chuyện tốt.
"Ta lấy cháo cho ngươi ăn."
"Ta không muốn ăn cháo ta muốn ăn mì sườn."
"Giờ này ngươi bảo ta lấy sườn đâu ra nấu cho ngươi, moi của ta ra nhé."
"Ý kiến này cũng không tệ."
Hắn khổ sở đứng dậy:"Trong phủ chỉ còn một ít thịt bò thôi ngươi chịu khó đi....Ta nhớ ngươi hứa nấu canh cá hoa hiên cho ta còn chưa nấu, giờ ta lại phải hầu ngươi."
Hắn đi rồi y mò mẩn thắp đèn, nhắm mắt mở mắt nhìn ánh đèn vừa thắp hai lần, soi tay mình trước mắt:"Quả nhiên chỉ một lò sưởi mà nhìn thành hai rồi."
Y nhìn mình lờ mờ trong gương tách ra nhập lại mơ hồ không nhận ra nổi dung mạo của mình, thời gian nữa e là y cũng quên mất mình là ai...
Sớm muộn gì cũng phải quên.
Lục Khuynh Tâm mang mì về, Thanh Hồn dò xét:"Ai nấu đấy?"
Mặt Lục Khuynh Tâm đen xì:"Là Lệ Tiếu nấu cho ngươi."
Sắc mặt Thanh Hồn hòa hoãn lại, phảng phất thỏa mãn, hắn nói:"Không phải ăn đồ ăn của ta mà ngươi vui thế cơ à? Ta giúp ngươi buộc tóc lại."
Tóc y lại dài ra rồi, rất mượt.
Y không trả lời động tay cầm đũa, thật đau.
"Để ta đút ngươi ăn, vết thương ở tay ngươi còn chưa lành."
****
"Thanh Hồn đúng là sức hồi phục mạnh như gián, mới tỉnh hôm qua đã có sức lực đi khắp nơi khoe khoang mìn võ công tuyệt đỉnh, dẹp loạn cả khu rừng gì gì đó."
Lục Khuynh Tâm nâng tách trà hoa mai lên uống nghĩ đến vết thương của y không an lòng:"Đã vậy còn đòi lát nữa đi viếng mộ Nghê Thường. Bên ngoài tuyết lớn bản thân đã ngại gió mà còn thích đội giông tố mà đi."
Nhiếp Trạch Phong ngẩng đầu nhìn bão tuyết bên ngoài, nói:"Mai đỏ cũng nở hết rồi."
Lục Khuynh Tâm cụp mắt ý cười trên môi phai nhạt Trạch Dương được chôn trong rừng mai, dưới tán cây treo thật nhiều túi phúc đỏ thắm, dù mùa nào nhìn cũng như mai đỏ đang nở rung rinh trong gió. Lâu rồi hắn không dám về Quỳ Phủ cũng không ra thăm mộ, chỉ đến nơi đệ ấy xảy ra chuyện cúng bái vò rượu say sưa.
Không khí đang trì trệ đã nghe Thanh Hồn cười hahaha bên ngoài:"Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ ta giải quyết được hết. Dăm ba tên tiểu tốt đó ta chẳng thèm sợ."
Mỹ Tiếu ôn hòa đáp:"Vấn Liễu của Thanh đại ca ta đã cất cẩn thận, tiếc là đứt một nhánh rồi."
"Đúng rồi, Vấn Liễu có thể đàn ra âm thanh của Tuyết Phách?"
"Đệ đã kiểm tra rồi, nó được bệnh từ gân Kim Nghê Thú, chỉ cần tháo ra tấu lên âm thanh không dễ phân biệt. Tuyết Phách cũng dùng gân Kim Nghê Thú làm dây đàn, chỉ là đệ không biết y có thật là mất trí không." Lục Khuynh Tâm nghiêng đầu thấp giọng:"Mỹ Tiếu nói, lúc Thanh Hồn xông vào phòng dùng đoản đao đâm xuyên phổi Cẩn Tuyên, xương sườn gãy lìa, đến chết còn đâm không phải hận ý bình thường mà y khi đó cũng rất kỳ quái. Tiếc là lúc quan trọng muội ấy lại quên mất.."
Nhiếp Trạch Phong cười cười:"Đệ đừng kiếm chuyện với người ta nữa."
Mắt hắn rũ xuống:"Đệ sợ y bị điều khiển như xác rối thôi."
Họ đi viếng mộ, Thanh Hồn chiết một cành mai đỏ đặt trên mộ chân thật cảm nhận đau thương, Lục Khuynh Tâm thẫn thờ khóe miệng cong lên, trời mùa đông nắng không hề gắt, ánh sáng xuyên qua mai đỏ trong tuyết mờ nhạt chiếu rọi, người nhuộm ánh tuyết mỏng mờ ảo như trong mơ.
"Trạch Dương..."
"Lục công tử muốn đi viếng mộ thì đi đi, ta ở đây một lát."
Thanh Hồn mặt đỏ ửng vì lạnh, gió thổi qua cành hoa rơi rụng ánh tuyết xuyên qua cánh hoa rơi tản mạn trên người y, giống như giữa chốn lạnh giá đâm lên một mầm cây hoa từ đó sinh ra, đỏ rực như mây ép trọn sắc đỏ trên trời đất này.
Mai đỏ trên cành chi chít trên cành.
Một lúc nóng bỏng triền miên rút cạn hết.
Giống nhưng không cùng một người thì có ích gì, hắn dần bình tâm nhìn y mặt mang tâm sự:"Ngươi đang nghĩ gì?"
"Không có gì cả..hoa mai đỏ nở hết rồi cũng không phải mùa hải đường ta yêu nữa. Bỏ lỡ thật rồi... một bức tranh thế gian tươi đẹp hàn ngàn nét vẽ, dồn hết tâm huyết, thiếu một nét cũng mất đi phong vị, hỏi người đan tâm họa cảnh có đau lòng hay không?" Tia đau thương như sắc hoa hừng hực trên cành, sẫm đỏ như máu nhỏ giọt cảnh sắc tươi sáng ấm áp cũng trở nên chói mắt, loại đau thương này càng lúc càng rõ ràng:"Đã biết kết cục điêu linh cớ sao mãi ôm một mối hi vọng tàn tro?"
Hắn mím môi đau thương hóa thành tiếng thở dài:"Ngươi muốn nói gì.."
"Hahaha nghĩ đến một vài câu thơ nên nói nhảm thôi. Ta đi dạo xung quanh đây.." y bẻ một cành mai lặng lẽ rời khỏi tầm mắt hắn.