Lục Khuynh Tâm không rõ mình đã bơi bao lâu, đến khi tìm được ghềnh đá cứng liền men theo đó trồi lên.
Hắn bám lấy mấy mũi đá cứng ôm theo một người đang nặng như pho tượng, leo lên.Vừa nằm trên bờ hắn đã kiệt sức nằm dài, người lạnh run.Kế đó Tiêu Tử Nhân cũng gắng gượng lôi Lương Ngôn lên, loạng choạng trượt ngã, lăn trên đá nhọn.
Khó khăn lắm mới đem được Lương Ngôn bất tỉnh tím tái lên bờ.Nơi này là bao vây bởi cây rừng, âm u, lâu lâu lại có tiếng chim kêu, Tiêu Tử Nhân tuy dựa ghềnh đá như trong lòng vẫn hết sức đề phòng.
Sợ Lục Khuynh Tâm bất ngờ tấn công, sợ thương thế Lương Ngôn trở nặng, sợ nơi này lại biến đổi biến thành mồ chôn của họ.Tiêu Tử Nhân căng thẳng chạm thử vết thương, nguy hiểm đã tạm thời tan biến nhưng hậu quả để lại quá ghê gớm, da thịt Lương Ngôn cháy xém, bong lớp vỏ da rách nát là thịt đỏ đang chảy nhựa.
Ở chốn mênh mông không một bóng người biết đi đâu tìm người chữa bệnh?Bất giác Tiêu Tử Nhân lại nhìn sang Thanh Hồn.Ánh mắt Lục Khuynh Tâm u tối sức lực chưa hồi phục, nếu đánh một trận không nắm được phần thắng nào.Đúng lúc này Thanh Hồn ho sặc sụa, từ trong như gặp ác mộng, y quờ quạng tìm hắn.Lục Khuynh Tâm nắm chặt tay y: "Ta ở đây."Thanh Hồn không tỉnh lại vật vã trong cơn mê man, y lạc vào vùng núi cao ngút ngàn đồ sộ nguy ra, giá rét.
Bước chân theo bóng ma quỷ dẫn lối, chính y cũng biến thành hồn ma chập chờn vào động băng.Trong động băng treo đầy lụa trắng, mỗi khi khí lạnh thổi qua lại lắc lư, Thanh Hồn nhắm mắt lại cảm nhận, lục trắng lướt qua người y, có chút lành lạnh nhưng lạ lùng.Thanh Hồn không chạm vào nó được, tay chân trong suốt xuyên thấu, y mở mắt ra cười cười bi thương, cũng không phải hiện thực gì khó chấp nhận.Cái gọi là muốn khóc thì khóc đi với y đã vô nghĩa.Y vẫn sống như thế, vẫn bị người ta lừa vào tròng không kịp phản ứng lại, nhưng không có dao động sợ hãi, không có rối loạn tìm cách ứng phó.
Chẳng sao cả, y chẳng có gì để thua thiệt đến khi gặp lại hắn...Thanh Hồn mờ mịt đi vào sâu bên trong, đây không phải đều lí trí y muốn nhưng tay chân cứ đi về phía trước, có ai đó đang chờ y.Đến khi nhìn thấy một bóng người, Thanh Hồn nhìn bóng người kia, khuôn mặt lạnh nhạt như phủ thêm một lớp sương lạnh, đôi mắt như đọng hơi nước cứ nhìn chằm chằm quan tài băng đầy vẻ nghi hoặc rũ mắt thật lâu.Thanh Hồn tiến gần thêm một bước nhìn dáng vẻ yếu ớt gần như trong suốt kia, tựa như băng nứt vỡ đang tan chảy dưới ánh mặt trời, là Diệu Huyền!Y dời mắt nhìn người trong quan tài băng kia, thầm đoán, là Thanh Hải sao?Ý nghĩ này có chút kỳ hoặc, là mình sao?....!Thanh Hồn sửng sốt hồi lâu, trong quan tài băng kia, không phải người y nghĩ đến.Diệu Huyền giơ tay vuốt gương mặt lạnh ngắt trong quan tài băng, cũng nghi hoặc không kém gì y.
Diệu Huyền nhắm mắt yết hầu động đậy lẩm bẩm một cái tên: "Nhiếp, Trạch, Dương hả?"Thanh Hồn thấy sự xa lạ trong câu từ thốt ra, Diệu Huyền như cố nhớ ra cái tên này, tay dời xuống lồng ngực đầy vết thương.
Dù y phục chỉnh tề nhưng không che được các thương tổn không thể khép mài.Thanh Hồn không nhịn được lùi bước, nhìn bàn tay đang nhỏ máu thấm đầy y phục thi thể trong quan tài, chợt nhớ đến Khấu Hòa.
Tên này không hề lừa y, nghi ngờ trong đầu y cũng không sai.Bỗng cảm thấy hoang đường.Thi thể còn mới như đã đào lên khi hạ thổ chưa lâu, chứng tỏ người vừa chết không lâu Diệu Huyền đã đến đào lên.Gương mặt nằm trong quan tài vẫn an tĩnh, không hề hay biết, không hề để tâm.
Chẳng hề để ý xem người sống khi biết được sẽ đau như nào, y có chút chẳng hiểu nổi, muốn điên cuồng gào thét.Cơn ác mộng này y đã ngủ say quá rồi, muốn tỉnh lại sau nhiều năm phủ bụi.Trong động băng dần có hương khí đỗ nhược rất thơm, Diệu Huyền đốt nó xong lại trầm ngâm, hồi lâu mới rút dao ra.
Thanh Hồn nhìn gương mặt tĩnh lặng kia, không rõ là đang quyết tâm hay chìm trong vô thức mà chẳng có chút biểu cảm, y hãi hùng khiếp vía không hiểu sao lại rơi vào bước đường này.Thanh Hồn quay đầu bỏ chạy, bên ngoài trăng tàn tuyết chưa tan, y đã hiểu sao mình trong suốt mà vẫn thấy lạnh, đó là lạnh trong lòng.Y đứng đây, nhìn một người một thi thể đang đứng đó, cảm giác rất kỳ quái, lồng ngực trống rỗng.
Mỗi nhát dao kia đều khiến y đau đớn, thần hồn điên đảo như sắp tan rã đến nơi.Thanh Hồn như quỷ ảnh lắc lư, tầm mắt mờ ảo chỉ còn thấy máu tươi và xương sườn trắng lộ ra.
Lụa bạch tung bay, hương trầm khói nến ngưng ngưng tỏa tỏa, y muốn khóc òa nhưng không thể rơi nổi một giọt nước mắt.Lạnh đến thấu xương.Hồn phách nứt ra, khí lạnh ngút ngàn từ bên trong thấy thoát bốn phương tám hướng.Trán Diệu Huyền đổ đầy mồ hôi, duy chỉ lưỡi dao đâm xuống vẫn vô cùng dứt khoát.Y càng chạy càng xa, thở hổn hển.Đen kịt, bức bối, bước chân y giẫm trên sỏi đá loạng choạng rời khỏi chốn âm u này.Đây nhất định là cơn ác mộng, tiếng vọng từ trong lồng ngực càng thêm khuyếch trương, tri giác mơ hồ, lồng ngực lạnh buốt, thứ vốn dĩ nên nằm ở đó đã nhảy ra ngoài.
Trăm ngàn ý niệm ùa tới, sợ hãi, thù hận, còn có bất lực đau đớn.Thứ gì sẽ chờ đón y? Vực sâu vạn trượng không thể quay đầu, hay mộ phần lạnh tanh không rõ tên tuổi, hoang lạnh chẳng người viếng thăm.Cơn ác mộng này y không thể ngủ mê man, không thể giật mình tỉnh lại, chỉ có thể để mặt không gian u tối đưa đẩy.Xương cốt toàn thân như nứt ra, ngã quỵ bên bậc đá, mũi ngửi thấy mùi máu tanh, mùi thảo dược nồng đậm, da thịt ngày càng lạnh.
Đau đến không kêu được tiếng nào, không ngừng run rẩy ho khan.Đi lên bậc thang, qua vườn thuốc, đi vào một nơi vắng lặng khô khốc, lên giường nằm.
Nơi này...khi Nguyên Thời Liễu mất, Lục Khuynh Tâm ôm y trong lòng ôn nhu an ủi, chính nơi này trong lòng y dâng lên bi thương vô tận, đau đến khóc thất thanh.Y đau lòng mà không biết tại vì sao?Thanh Hồn luôn cố giấu buồn vui giận hờn trong lòng, nhưng không hiểu vì sao khi đó mình lại không kiềm được, khóc, khóc rất nhiều.
Cũng như bây giờ đối mặt với đau đớn trần trụi, nhớ đến mũi dao lạnh băng kia.Đây là mệnh sao? Không, không...cho y một mạng nhưng cũng cướp đi một mạng.Thứ y có không phải hy vọng mà là cạm bẫy dồn y vào bế tắc, mỗi bước y đi đều sai.Nơi này chỉ có một mình y, bóng cây thuốc đồ vật đều trở thành bóng quỷ.Thanh Hồn co rúm lại muốn biến mình trở nên thật nhỏ, thật nhỏ, chìm trong hư vô, bên ngoài gió mưa, chỉ có một mình y ở nơi đây.Một giọt nước mắt cũng không rơi.Y thấy lồng ngực nặng nề không thở nổi, mọi chuyện có vây có trả, không ai cướp của ai cái gì.
Mưa gió không thể xóa bỏ dòng máu chảy trong người, y biết mình từ đâu mà đến, sau này sẽ về đâu.Thế là đủ.Diệu Huyền đổ bệnh, Hoàng Tuyên không ngờ Diệu Huyền có thể đổ bệnh, loạn hết cả lên.
Nhìn người giãy giụa trong cơn mê không biết nên đắp chăn hay đốt lửa, hoảng sợ đến phát điên.Tốn quá nhiều sức lực vào thi thể kia, cả người Diệu Huyền đều phát lạnh, Thanh Hồn nhớ lúc này Diệu Huyền phải bế quan trong động băng.
Khi mình tỉnh lại còn không biết chuyện gì xảy ra, Oanh Tử nhẹ nhàng đi đến, nhỏ nhẹ dịu dàng: "Công tử, nô tỳ sắp lên xe hoa rồi."Chuyện cũ lại ào ào đổ về, dìm y trong cơn đau.Khi y tỉnh lại đã nằm ở một nơi xa lạ, mây đen bao phủ mảnh trăng tàn, máu tươi ở lồng ngực là màu sắc diễm lệ nhất.
Đêm đen ẩm ướt, y ngẩng mặt nhìn lên trời cảm nhận từng giọng mưa lạnh rơi xuống, buốt giá.Thanh Hồn chợt nhớ đến một đêm mưa tầng tầng mờ mịt, y chợt phát hiện mình thích hắn, ôm mơ mộng như một khúc ca ở Giang Nam, gặp nhau trong mưa, quấn quýt cả đời.Thời gian thấm thoát trôi nhanh, bây giờ y đã đứng lặng lẽ bên bờ vực thẳm, không là chơi vơi, là chấp niệm ở lại, mang tình cảm thâm sâu mặn nồng sống một đời nhạt nhẽo.Giống như bây giờ ở ngoài gió lạnh nghe gió xướng khúc một đêm, trời gần sáng mới ngồi dậy lững thững rời đi.Cổ họng lưu lại đau đớn không thể kêu lên, vết thương ở ngực không thể che lấp cơn đau trong lòng.
Nhiều lần phong ba thể xác và tinh thần đều không còn nguyên vẹn, chúng dần xa cách không sao hòa hợp lại được.Thanh Hồn biết bản thân nhiều lần trải qua kinh sợ, không phải do y gian nan chống đỡ mà là vì có người bên cạnh chở che, giờ cúi đầu sửng sốt không biết mình đã đi qua những đâu, trải qua những gì? Ai ai ngoài kia cũng đang ngập tràn hy vọng, kể cả Chu Nhuận Thành dù chìm đắm trong cơn đau mất đi người mình yêu vẫn có thể hi vọng ngày mai tới Nam Bình có thể hạnh phúc, Công Nghi Lăng vẫn có thể ở cạnh Diệu Huyền chờ đợi người hồi tâm chuyển ý, Nhan Lệ vẫn còn mơ về tương lại Tiểu Viễn khỏe mạnh khôn lớn, thậm chí cả Khấu Hòa vẫn nuôi một tia hi vọng đáng sợ bên mình.Còn bản thân y?Y có cái gì cơ chứ? Chỉ là muốn sống sót mà thôi.Bên ngoài mưa gió cực lớn, cả người y nóng ran, thâm tâm đang gào thét.Đau quá...Thật sự rất đau...Y đi đến bên một hồ nước, chợt phát hiện đây là đường cùng.Hồ nước tĩnh lặng, sương mờ dần tan, Thanh Hồn hơi thở ra: "Một mái đình ư? Không biết là lối đi khác hay là đi vào cõi mê đây?"Chỉ dựa vào hương sen Thanh Hồn liền biết người đang ở trong đình kia là Khấu Hòa, y chậm rãi bước qua cầu gấp khúc.
Đây là lần thứ hai y thấy Khấu Hòa ở trong mơ, vẫn như cũ tao nhã, mông lung như khói.Khấu Hòa u sầu đi nhiều, đáy mắt che giấu nhiều thứ, thấy y tới liền mỉm cười điềm đạm: "Ngươi tới rồi.""Sau lần bị ta đổi hương trong phòng, ta tưởng ngươi không tìm ta nữa."Mắt Khấu Hòa sáng rực: "Không biết tại sao ngươi có thể đổi hương của ta? Là do Tiêu Linh bất cẩn hay do ta sơ sót."Lặng lẽ hít sâu một ngụm, Khấu Hòa nói thêm: "Mỗi lần ta nhắm mắt ngủ đều mơ đến Đình An, càng nhận ra bản thân cô độc, không chịu nổi phải tìm ngươi tâm sự."Mặt y tái nhợt: "Vinh hạnh này ta gánh không nổi."Khấu Hòa nhìn vết thương trên ngực y, không rõ là hứng thú điều gì: "Diễm lệ nhưng có độc, có phải người đang rất đau không?"Thanh Hồn sờ ngực mình bên trên không hẳn toàn là máu, chất lỏng như nhựa độc đang hòa quyện gặm nhấm tâm can y từng chút một.
Khấu Hòa từ lâu đã biết rất nhiều chuyện, biết ca ca đã đào mộ, vậy....: "Tại sao ngươi lần nữa đi đào mộ? Ngươi thừa biết bên trong trống rỗng cơ mà.""Ngươi đâu có ngốc mà không biết thứ ta muốn là ngươi và Lục Khuynh Tâm trở mặt thành thù chứ?" Khấu Hòa cười lạnh: "Còn có, con rắn đã cắn Công Nghi Lăng khi cứu ngươi..."Thanh Hồn lặng thinh độc của con rắn đó không phải Diệu Huyền đã lên núi Tuyết Hoàng lấy thuốc sao?"Công Nghi Lăng có cẩn thận đến mức nào cũng không thể nhận ra, đất trên phần mộ mẫu thân hắn đã bị ta tưới rất nhiều thuốc độc.
Hắn đã quỳ đó rất lâu, rất thường xuyên, thuốc này thấm vào cơ thể cùng với chất độc của con rắn kia.
Chậc, chậc, một sự kết hợp tuyệt vời." Khấu Hòa nói từng câu từng chữ với giọng điệu trầm ổn: "Ta đã nói không tìm được Diệu Huyền, tính toán thời gian Công Nghi Lăng đã nhập ma rồi."Thanh Hồn lảo đảo bước chân nặng nề trượt một đoạn dài, tính mệnh y mỏng manh như giấy, không tìm thấy Diệu Huyền nữa...Đáng ra y phải có chút nghi ngờ...Y nhìn chằm chằm Khấu Hòa: "Ta vẫn nghĩ ngươi sẽ không bao giờ đụng vào người họ.
Ngươi nói Công Nghi Lăng giống người có tài không cam nguyện bản thân bạc mệnh, ngươi dẫn dắt họ gặp nhau không vì điều gì khác mà vì chính ngươi.
Ngươi muốn tìm chút hy vọng trên người của Công Nghi Lăng, hơn ai hết ngươi muốn họ đến với nhau." Trong cơn bàng hoàng lời lẽ của y đều trở nên hàm hồ: "Hóa ra là ta tự tin quá mức, cho rằng mình rất hiểu ngươi..."Khấu Hòa cười lạnh lùng: "Ngươi nói xem, Diệu Huyền có đành lòng ra tay với hắn không?"Thanh Hồn mơ màng hồi lâu mới như người trong đêm lạnh, khoác áo uống trà, tự mình làm ấm: "Sao ngươi không hỏi Công Nghi Lăng có nỡ ra tay với Diệu Huyền không?"Thanh Hồn đi tới thử chạm vào vai Khấu Hòa, người kia không nhúc thuận ý cho y muốn làm gì thì làm.
Cảm giác rất xa lạ, hai người không hề tương đồng về linh hồn, chỉ có thể dùng đôi mắt lạnh nhìn thấu lẫn nhau.
Y nên chấp nhận người trước mặt là kẻ thù không phải bằng hữu: "Thôi đi, tình cảm là thứ rất khó suy diễn, nếu có thể ở bên nhau là trời xanh ban phúc, nếu như chênh vênh chỉ có thể nói là hai người không có duyên.
Ngươi đừng giả thần giả quỷ điều khiển người khác nữa, ta thấy mệt thay ngươi."***Lúc này ở bên ghềnh thác bầu không khí hơi ngột ngạt.Tiêu Tử Nhân khá căng thẳng: "Chúng ta đều đang bị thương nhưng ta không đến đây một mình, kẻ thông minh đều chuẩn bị cho mình một đường thoái lui."Chuyện Tiêu Tử Nhân và Lương Ngôn đến đây chỉ là tình cờ, lúc này ai tỉnh táo hơn mới có thể thắng.
Hắn và Lục Khuynh Tâm đều bị thương, giao đấu trực tiếp chưa biết ai hơn ai nhưng Lương Ngôn cần được chữa trị kịp thời.....Lục Khuynh Tâm nhắm mắt dưỡng thần.Tiêu Tử Nhân đen như đáy nồi, Lục Khuynh Tâm này đúng là xem thường mình, quá khinh cuồng rồi.
Hắn không hề biết Lục Khuynh Tâm không phải không muốn trả lời, chỉ là mở miệng lập tức sẽ nôn máu, tình hình thoắt cái bất lợi ngay.Mây trời cuồn cuộn, âm thanh từ sơn cốc ghềnh đá không ngừng phá không, cả khu rừng đều đang nhộn nhạo như ẩn tàn ánh kiếm bóng đao.
Tiêu Tử Nhân gấp như bị sét dí sát nút, mắt đỏ ngầu chứa đầy sát khí.
Vết thương nóng lên, bây giờ nếu đứng dậy e là vết cắt kia sẽ rách ra, rơi xuống thế hạ phong.Lồng ngực phập phồng hồi lâu, Tiêu Tử Nhân ép mình bình tĩnh, tiếng gió gào sắc nhọn đâm thủng tai: "Ngươi nhất định phải bảo vệ y sao? Hai người không phải thù oán chồng chất?"Lục Khuynh Tâm nhất thời chưa khôi phục nguyên khí, Tiêu Tử Nhân muốn nói nhảm hắn cũng không phiền hà.
Hiện giờ có mở mắt thì cũng chỉ thấy một mảng mờ, nhắm mắt lắng nghe âm thanh xung quanh cố gắng không để bản thân bị phân tâm.Bóng đêm đang chiếm ngự vùng đất mênh mông.Thanh Hồn tỉnh giấc ho khụ khụ.Lục Khuynh Tâm giật mình vừa đỡ người vừa nhìn chầm chầm Tiêu Tử Nhân, nuốt máu xuống: "Ngươi đừng có vội làm càn, y còn có thể chạy nhưng Lương Ngôn thì không đâu."**Suốt đêm Tiêu Tử Nhân không sao chợp mắt, mãi đến gần sáng mới mệt quá ngủ thiếp đi.Khi tỉnh đã thấy Lương Ngôn ở bên cạnh, hắn hoảng hồn nhìn quanh mới phát hiện người đã tỉnh, dựa vào vách đá cách đó không xa.
Thanh Hồn đang xem thương tích, thở dài: "Người rất nóng, vết thương ngày càng trở nặng.Lòng Tiêu Tử Nhân nóng như lửa đốt: "Người đừng có giở trò."Lương Ngôn bi thương: "Ta không sao hết."Trên mắt băng lại vẫn còn thấm ra máu, tay sờ đoạn kiếm gãy chạm hoa văn đại bàng, đây là do phụ thân truyền lại, một câu kiếm mất người chẳng còn hóa ra là có nghĩa này.Vành trăng non nhạt nhòa treo giữa nền trời đen thẫm, gió đêm cùng tiếng nước chảy như một tiếng thở than bi tráng lạ lùng, nhưng với Lương Ngôn mà nói mọi thứ đã trở nên im phắc như tờ.Thanh Hồn thì thầm: "Lưỡi kiếm này rất đặc biệt kiếm hồn hòa với thể phách người dùng, khí thế nuốt trời."Lương Ngôn nghĩ đây là những lời an ủi nhưng đột nhiên y trầm giọng nói thêm: "Điều ta thấy lạ là lưỡi kiếm này có độc.
Chính là ở trên hình khắc đại bàng chạy dọc thân kiếm, khí lạnh của nó thấm vào cơ thể ngươi ít nhất đã mười năm."Tiêu Tử Nhân tức tưởi nói: "Ngươi lảm nhảm gì đó, thanh kiếm này là do phụ thân y truyền lại, chứa độc cái quỷ gì chứ?""Không phải ở chỗ gãy sực nức mùi thơm sao? Cứ tùy tiện tìm đại phu bên ngoài kiểm tra thử xem.
Chỉ cần y bị thương nặng chất độc này phát tác và lan ra thật nhanh, ăn mòn cơ thể từ bên trong." Y chỉ vào vết thương máu đang sánh đặc lại kia: "Nơi này không có thuốc cũng không có ngân châm cứu chữa, cứ trì hoãn thêm mạng y sẽ không cứu được nữa.
Như ngươi nói sẽ có người đến, các người không đi nhanh sẽ mắc kẹt lại đấy."Lục Khuynh Tâm níu tay áo y: "Thanh Hồn.""Bỏ đi, Lương Ngôn chưa từng làm hại chúng ta."Thanh Hồn nhìn gương mặt Lương Ngôn hãy còn mờ mịt, thêm việc không nhìn thấy nhất thời không biết bấu víu vào đâu.
Bi thương vô độ: "Sao có thể, sao lại...""Chi bằng hai người tự mình tìm hiểu đi, lời người không nên tin nhiều."***Ngoài núi bao phủ một màu trắng xóa, Công Nghi Lăng bước chân nghiêng ngả trở về phòng, âm thanh thở than của gió nghe rất rõ, hắn cầm lồng đèn lững thững bước đi, chậm thật chậm không biết điểm đến là đâu.Không có ánh trăng, lăng thất toàn màu trắng ảm đạm chết chóc.Bước chân hắn nặng nề, bước đến một băng thất đẩy cửa đi vào.Bên trong có người đang ngồi dưỡng thương, vết thương vẫn không chịu lành lại, độc khí mù mịt.
Hắn giơ cao ngọn đèn soi mặt y: "Ngươi đã khá hơn chưa?"Ngoài hỏi câu dư thừa này hắn không biết nên làm gì, đáy lòng đè nén một trận sóng ngầm.
Thương tích của Diệu Huyền hắn không có cách nào giúp đỡ, chữa trị, chỉ có thể vô dụng trơ mắt nhìn.Thần sắc Diệu Huyền mơ màng, chợt mở mắt ra cất giọng nhẹ tênh: "Ta thấy hơi khát."Hốc mắt hắn hơi đau không đành lòng nhìn tiếp vết thương trên người y, quay người rót cho ly trà, nước lạnh băng.
Gần đây y không cần hắn chuẩn bị đồ nóng, mọi thứ y dùng đều lạnh ngắt.
Chảy vào trong cơ thể không biết có xua được liệt hỏa ở trong người.Diệu Huyền nói: "Ngươi còn suy sụp hơn ta."Công Nghi Lăng ngồi bên cạnh dời mắt lên gương mặt tái nhợt của y: "Ngươi...""Ở đây nhàm chán quá, ta muốn đi ra ngoài chơi."Thắp đèn hoa sen, đêm vương gió lạnh lòng không muốn trở về.Diệu Huyền nghiêng người thả một chiếc đèn hoa sen, mặt nước dập dềnh như chứa đựng nỗi bi ai nhàn nhạt.
Gió thổi mái tóc lòa xòa, y ngước nhìn đêm đen hiu quạnh: "Ở chốn này rất tốt, sống một đời an nhàn không bị ai làm phiền.""Ta biết ngươi không thích náo nhiệt." Công Nghi Lăng lẳng lặng bên cạnh: "Ta cũng không thích náo nhiệt, trước kia vì mang họ Công Nghi, có những chuyện không thể từ chối gánh vác trên vai.
Đến giờ ta vẫn thấy ngày mưa hôm đó là một trải nghiệm tuyệt vời."Sóng nước lăn tăn, ngoài ánh đèn hoa đăng ra khắp nơi toàn là bóng tối.
Nghe tiếng gió thổi vi vu lòng yên ả: "Không phải ta không thích náo nhiệt mà là không thể náo nhiệt."Tóc đen hơi phớt qua má, bỗng ho khụ khụ: "Giờ thì không trốn được rồi, đi đâu cũng gặp lưỡi dao sắc ma mãnh lăm le muốn cắt cổ.""Sao Hòa Phong Thương cứ đeo bám huynh đệ ngươi không buông?""Ban đầu là mạng của mình, về sau là vì Vũ Đình An." Ngón tay Diệu Huyền lướt qua xương mày: "Hoán Cốt, ngươi đã nghe qua chưa?"Ánh đèn hoa đăng tỏa lờ mờ như một lớp lụa mỏng phủ lên thân thể gầy gò, buồn bã mím môi.Công Nghi Lăng mơ hồ nghi hoặc, không biết nên hỏi từ đâu."Vốn là hai người không có bất cứ quan hệ nào, giờ thù hận tích sâu không cách nào cứu vãn nữa." Ngón tay Diệu Huyền hơi cứng lại: "Ta ghét nhất người khác sắp xếp số mệnh của ta, nhiều lúc ta muốn..."Mắt y dừng ở giữa trán Công Nghi Lăng, ấn ký vẫn còn nhàn nhạt, ngũ quan có chút xa lạ.
Hắn cũng phát hiện ra y nhìn mình, phút chốc cả hai trở nên ngượng nghịu.Công Nghi Lăng biết ấn ký này sẽ trở thành tâm bệnh của mình và y.Hệt như giữa bóng tối có ánh lửa ma âm u cháy bùng lên, khiến người ta không muốn lại gần.
Sớm hay muộn hắn cũng biến thành ma, máu trong người hắn giờ toàn là độc.
Chính mình vỡ nát thì thôi đi, còn kéo theo y khốn khổ cùng.Đáy mắt hắn có chút mơ hồ, đến khi hắn không còn chút lý trí nào nữa Diệu Huyền sẽ rời bỏ hắn sao?Khói nhạt cũng sương lạnh hòa lẫn, Công Nghi Lăng mơ màng, sẽ là rời bỏ hoặc đâm thủng hắn.Cái nào cũng đau.Diệu Huyền không còn hứng thú chơi hoa đăng nữa, nhẹ nhàng: "Về thôi.Hai người trở lại lăng thất lạnh giá ảm đạm.Trong băng thấy lờ mờ ánh sáng minh châu, sắc độ không quá ấm, Diệu Huyền nhanh chóng đi tắm.
Nước rất lạnh còn có thảo dược, Công Nghi Lăng biết người ta tắm thảo dược bằng nước ấm, ở đây y dùng nhũ băng.Công Nghi Lăng nhìn khoảng không đến ngây ngốc, khi nghe tiếng nước hắn mới giật mình, Diệu Huyền đang mặc áo mỏng rót trà sau lưng hắn.Y đi chân trần tóc ướt đã xõa ra, người liêu xiêu nhợt nhạt cầm chén trà bằng cả hai tay, mi mắt hơi rủ xuống, uống cạn.Trong đêm đen quấn quýt điên cuồng, y dựa người hắn: "Giúp ta một việc được không?".