Thanh Hồn ngồi duỗi chân trong bụi rậm, Lục Khuynh Tâm không để ý giẫm lên suýt nữa ngã lăn quay.

Y ré lên một tiếng, cầm gì đó ném về phía hắn:"Ai đi mà có mắt vậy hả?"

Lúc này Lục Khuynh Tâm mới thở phào, nói:"Ngươi đã không có bản lãnh chống cự trốn ở đây còn không chịu im miệng?" Hắn đưa tay tóm lấy y ngồi dậy quan sát khắp người, không có chỗ nào bị thương hay nhiễm tà khí:"Nếu không phải ta mà là chúng quỷ thì ngươi đã đi đời nhà ma."

"Người lo xa rồi, khúc khí của ta cao dày chừng nào đến lượt kẻ xui xẻo đi đến đâu gặp chuyện đến đó như người lo lắng tới chứ." Y vỗ ngực được hai cái liền cúi người ho khụ khụ, hít thở nặng nề giống như phổi bị bóp nghẹn, đành cười khan hai cái.

Hắn hừ một tiếng định vác y lên lưng đã nghe y nhẹ giọng hỏi:"Người không biết đau à?"

Y vừa chạm vào đã đau đến nghiến răng nghiến lợi, vã mồ hôi đầm đìa.

Việc này nhắc nhở họ đang ở trong tình cảnh nguy hiểm không tiện ở lâu nơi này, hắn nói:"Rời đi trước đã."

Công Tử Tiếu cậy non nửa canh giờ không đục được chỗ nào trên kết giới, khóe miệng máu còn chưa lau sạch:"Chịu."

"Cứ tiếp tục như vậy Ngọc Oánh sẽ không chịu nổi đâu." Dung Phàm đã tranh thủ dùng nội lực chữa thương ép độc nhưng nữ nhân trong lòng vẫn không hề khỏe hơn ngược lại giống như bị nội lực cường thịnh nóng như thiêu làm tổn hại, càng thêm yếu nhược.

Lục Khuynh Tâm cúi đầu luồn tay qua tóc mai của y, dịu giọng:"Lạnh không, áo lông ngươi ướt hết rồi."

"Người quan tâm đồng đội mình một chút đi." Y hơi nhướng mày:"Vừa rồi ta thấy có ánh lửa lạ lắm, không giống Tân Hỏa của người."

Nhắc đến vừa rồi hắn lại nhớ đến chuyện khác:"Vừa rồi ngươi có thấy người khác không?"

"Không thấy, có người khác ta còn sống sao? Kết giới dỏm quá mà." Y sờ đống bùa còn giấu trong tay áo bĩu môi.

Công Tử Tiếu chân mày giật giật:"Ngươi chê đồ ai dỏm hả?"

Doãn Minh Hiểu rất buồn bực:"Nè giờ này không phải lúc cự cãi đâu.

Thứ vừa rồi là gân Kim Nghê Thú đúng không? Trên giang hồ có ai không biết Tiễn Phong Trần của tên Thánh Hoàng đó.

Trong cổ mộ của hắn nhiều nhất chính là thứ này...!mềm mỏng linh hoạt, biến hóa đa đoan, xanh, lục chàm, tím, vừa rồi là bạch quang tối thượng."

Nhiều cặp mắt nhìn nhau không ai khẳng định, Lục Khuynh Tâm vừa hong áo lông cho y xong, vừa trả lại nghe thế hơi ngẩng đầu mắt chạm phải Vấn Liễu bên hông y.

Thứ này cũng là từ gân Kim Nghê Thú, cách bện giống hoa cát tường trong cổ mộ Thư Hoán.

Lúc Mỹ Tiếu bị Cẩn Ngọc San truy sát không mang theo đàn vẫn tạo ra âm thanh của Tuyết Phách? Thật trùng hợp dây đàn Tuyết Phách cũng từ gán Kim Nghê Thú mà ra...!
Nếu như Băng Hồn và Tuyết Phách là một cặp...!
Thì biết đâu Tầm Hoa của Thánh Hoàng với Vấn Liễu của y là một đôi?

Vấn Liễu của y màu xanh nhạt, không giống thứ vừa rồi, hắn đã từng giữ mấy ngày không phát hiện có gì kỳ diệu bên trong, hơi thở dài:"Người cũng nghĩ đến nó à.."

Dung Phàm và Lâu Ngọc Oánh đều không biết Thánh Hoàng là ai.

Thấy vẻ mặt mọi người đều không vui, Dung Phàm hỏi:"Mọi người đều dè chừng người tên Thánh Hoàng gì đó, vậy sao người đó lại giúp chúng ta..?"

"Giúp? Biết đâu hắn thấy mấy con thú cưng của hắn nuôi vẫn chưa hoàn hảo mang về chăm lại thì có." Doãn Minh Hiểu trợn trắng:"Dung công tử hiểu rõ nơi này...lẽ nào không còn đường ra khỏi đây?

Dung Phàm do dự:"Bên kia là Bắc - Bạch Dương...ta không dám chắc có lối."

"Sao không nói sớm...con gái ông ấy đang ở trong tay chúng ta.

Ông ấy dám không mở cửa đón tiếp sao? Cứ đi rồi tính tiếp..."

***

Chỉ vừa vượt qua rừng Bạch Dương đã bị một đám người chặn lại, tiếng gỗ ma sát vào nhau lách cách một hồi mới thấy một người ngồi xe lăn xuất hiện, da dẻ nhăn nheo ướt chừng đã bảy mươi, tám mươi tuổi.

Mắt ông nheo lại, giọng the thé:"Các ngươi là ai mà dám xông vào Bắc - Bạch Dương?"

Dung Phàm bế Ngọc Oánh lên phía trước, lão liền biến sắc:"Tiểu thư?"

Hiện giờ Lâu Ngọc Oánh hết sức chật vật căn bản không nói nổi, hơi phất tay..

Người kia dùng sức vỗ nhẹ xe lăn, xe lập tức được nâng lên, lão chạm vào bàn tay ngọc ngà bắt mạch:"Trúng độc rồi,....đưa tiểu thư vào sơn trang." Lão nhân hơi nghiêng đầu về phía họ không có ý cho vào:"Không biết các vị đã gặp tiểu thư ở đâu?"

Bàn tay ông ta gầy gò như một thân cây mục khô quắt lại, không ngừng vỗ nhè nhẹ lên tay vịn, nhìn thì thong dong bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.

Dung Phàm đang nhìn theo bóng người ôm Lâu Ngọc Oánh nghe thế e dè càng ngưng đọng lại giữa mi tâm:"Vãn bối, Dung Phàm đến từ Mộc Linh."

Da mặt lão hơi giãn dần ra, trong khi mọi người còn đang ngơ ngác, thậm chí tay đã sờ lên vũ khí bên hông chờ phát động.

Xe lăn của lão hơi trượt về phía sau cỗ xe không hề linh hoạt, phát ra tiếng gỗ ma sát khó nghe, giọng ông ta giảm đôi phần the thé:"Vào đi..."

Khi xưa Lâu Minh Hành cùng vài người khác tự cho bất phàm, giao tình khắp nơi, thường cùng nhau bàn luận uống rượu.

Ai biết chuyện đời như thủy triều lên xuống thay đổi luân phiên giữa họ chỉ còn lại vô số điều nuối tiếc.

Lục Khuynh Tâm cuối cùng cũng cõng y đến được bên giường, do trong trang đang tập hợp rất nhiều đệ tử, đà chủ trở về, phòng trống không nhiều năm người họ ở cùng một phòng.

Dung Phàm thì đã bị gọi đi hỏi thăm trong phòng chỉ còn họ ngồi dưỡng thương ép độc ra khỏi cơ thể.

Thanh Hồn miễn cưỡng cười, nói:"Ta còn tưởng mọi người làm bằng sắt đấy?"

Doãn Minh Hiểu nhếch môi:"Đương nhiên bọn ta đều là người bình thường, gặp quỷ vây đánh ít nhiều cũng bị thương.

Đâu phải như ngươi lúc nào cũng bình an vô sự, không ai đụng tới toàn tự ngã lăn quay mà bị thương thôi."

Y hơi cuộn tròn:"Ta là người có chừng mực, gặp nguy hiểm đương nhiên phải bỏ chạy rồi, ai dại đâm đầu vào làm gì?"

Phúc của mỗi người tự người đó hưởng, y nói cái này không sai.

Qua một lúc yên tĩnh kéo dài, Lục Khuynh Tâm điều khí xong mở mắt thở dài:"Chúng ta e là phải bị giữ chân trên núi lâu đó, không biết chuyện Tàng Ngư ra sao rồi?"

"Không có tin tức là chuyện tốt."Doãn Minh Hiểu thấy cơ thể khỏe hơn mới ngồi dậy mở cửa sổ, gió lạnh ùa vào khiến đầu óc tỉnh táo hẳn, chợt nói:"Ngược lại, Dung Phàm có phải đi hơi lâu rồi không..."

Công Tử Tiếu vô tư nói:"Sợ cái gì chứ...có thù tới đâu cũng không giết Dung Phàm ở trong trang.

Mà nếu có, với thân phận người của mộ Quyết Thanh Tuyệt khó tránh cảnh chịu chung số phận, chúng ta cứ từ từ mà run..

" hắn đi đến giường nhìn y nằm đắp chăn ngủ ngon lành, chán ghét nói:"Trong phòng có năm người, không thể chen lên một giường đã đành.

Tại sao chưa phân định thắng thua ai nằm dưới đất ai nằm trên giường, ngươi đã thỏa thích ở trên đây ngủ hả?"

Thanh Hồn nằm im như chết.

"Y không khỏe cứ để y ngủ đó đi."

Liếc Lục Khuynh Tâm một cái, hắn nói:"Người nói được là được sao?" Công Tử Tiếu lay y mấy cái:"Ngươi đừng có giả chết mau bò xuống cho ta."

Thanh Hồn đột nhiên co người chân mày hơi co giật sau đó nôn ra một ngụm máu.

"Nè, ta chỉ đẩy nhẹ một cái không có làm gì y hết!" Bỗng dưng thấy y hô hấp bất thường người lại đầm đìa mồ hôi, Công Tử Tiếu vội tránh xa không có hứng thú tranh giường nữa.

Hắn liền ôm cả vai y nép vào ngực mình vỗ về như đứa trẻ:"Trong hành lý của ta có một đơn thuốc, phiền mấy người xin cho thuốc nấu một chén." Thường thì trong các trang lớn đều có phòng thuốc, đơn này là do Quan Kiến Vỹ kê, y uống đến nay đã bắt đầu kháng thuốc.

Doãn Minh Hiểu thở hắt một cái cầm đơn thuốc đi ra ngoài, ngoài trời bắt đầu nhỏ giọt, sau một hồi thì ầm ầm nổi giông.

Công Tử Tiếu đóng cửa sổ lại nhìn hắn:"Ta hỏi thật nhé ngươi có điều tra y chưa?"

"Hả?"

"Hả cái gì mà hả, người thừa biết ta hỏi gì mà?" Công Tử Tiếu bĩu môi:"Ta ngay từ lần đầu gặp đã có cảm giác y là lang băm lừa người."

Hắn rất muốn nói một câu đồng tình: ta cũng vậy.

"Chuyện của Trản Ngọc...y rõ ràng đi cùng chúng ta vào trong phòng, quỷ còn chưa bắt y đã im hơi lặng tiếng rời khỏi nơi nguy hiểm không chút tổn hại.

Thế mà dám nói mình không cảm nhận được tà khí?"

"Y thật sự không biết bắt quỷ..." Y bị dồn vào nguy hiểm không ít lần nói về sát khí y có thể cảm nhận đôi chút, nhưng bùa chú trừ tà thì không biết chút gì, trừ phi y giả vờ quá giỏi.

"Vậy nói chuyện vừa rồi, kết giới của ta bị hủy không phải là do ta bị thương mà yếu đi.

Nó bị ngoại lực xé rách, tác động này còn có mùi quỷ khí, lúc người và y bận to nhỏ với nhau ta đã quan sát rất kỹ áo lông của y rõ ràng đã rửa qua nước."

Cái này cũng không sai.

Hắn chậm rãi nói:"Với tính của y thì có đi tắm trong lúc bị quỷ rượt ta cũng không thấy lạ."

Công Tử Tiếu "..."

"Người đang giả ngây với ta đúng không? Nước ở đâu mà tắm, à đúng rồi có cái hồ quỷ ấy mà.

Còn nữa người có mắt đều nhận ra thứ y cầm trên tay có nguồn gốc từ đâu, người liên quan đến cổ mộ Thư Hoán đều là kẻ kiên."

"Vấn Liễu ta từng cầm qua, không có gì bất thường." Hắn lắc đầu tự nói với mình không có khả năng:"Ngươi không hiểu đâu.."

"Được rồi ta không hiểu, không hiểu, đi xin một ít than đây.

Hai người cứ ở trong phòng yêu đương nhăng nhít đi, những kẻ yêu vào đều lú ra cả."

Mấy cây ngô đồng xanh tươi bị mưa vùi dập không ngớt cành cây cọ vào mái ngói phát ra âm thanh rào rào, Lục Khuynh Tâm nhẹ nhàng xoa mặt y, dùng ánh mắt không thể nói rõ, vuốt ve mãi chẳng ra chút hơi ấm còn có cảm giác lạnh hơn.

Hắn do dự cuối cùng vẫn từ trên người y điểm vào huyệt đạo.

Quả nhiên là võ công bị phong ấn.

Hắn đôi lần nghi ngờ nhưng không tùy tiện kiểm chứng, bởi vì điều gì hắn cũng không biết.

Chỉ cảm thấy y đã không muốn thì hắn cần gì làm y không vui.

Dần dần dù bị dồn hoàn cảnh nào y cũng không dùng đến võ công của mình, hắn tự mình bác bỏ cho rằng mình đa nghi.

Lúc ở núi Nhạn có người đưa Công Nghi Lăng đi, ngoài y ra thì hắn không nghĩ ra ai khác, nhiều lần hắn do dự tự nghĩ có phải là y hay không? Mắt y chữa được không phải nhờ bông hoa gì đó lấy trong núi ra sao? Nếu thật là y, bao lần che che giấu giấu như thế lại vì người kia để lộ sơ hở, điều này khiến hắn có chút ganh tỵ.

Chỉ trách chúng ta gặp nhau ai khi ai cũng đã có vết thương lòng.

Giữa chúng ta đều có bí mật, có những người cũ khó lòng quên đi.

Hắn đỡ y ngồi dậy giúp y đả thông kinh mạch.

Lần trước trên thuyền y chỉ hắn dùng Tân Hỏa sưởi ấm cho Nhuận Thành, cách này chỉ có thể dùng cho người có võ công, ít nhất là biết được vài đường cơ bản, cơ thể chịu được ngoại lực tác động vào bên trong.

Đến nửa đêm cơ thể y cũng ấm hơn đôi chút, cựa quậy như con mèo tìm chỗ ấm cuộn vào bên trong đó, chân mày cũng chịu giãn ra đôi chút.

***

Lục Khuynh Tâm một giúp y treo quần áo lên bình phong, một tay lẩm bẩm đọc đơn thuốc của Quan Kiến Vỹ, dù đã sử dụng nhiều lần nhưng hắn vẫn luôn lo sợ mình chuẩn bị thiếu loại nào đó, đơn thuốc sẽ không hiệu nghiệm nữa.

Không biết trong tay áo rơi ra thứ gì, hắn nhặt lên xem phát hiện là một ngọc bội nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay, chất ngọc xanh mướt nhìn có chút quen mắt.

Loại ngọc này hắn đã thấy ở đâu rồi ấy nhỉ?

Thanh Hồn ngồi trong thùng nước ngửi mùi thảo dược đến choáng váng, thều thào:"Có phải bò ra chưa vậy?"

"Chưa." Hắn nhét ngọc bội trở về chỗ cũ, sờ tay lên bả vai y men theo xương quai xanh, lại trượt xuống eo, nói:"Người ngươi còn lạnh lắm, ngâm thêm cho ấm."

Thanh Hồn cựa quậy:"Người học đâu ra cách kiểm tra nhiệt độ này vậy?"

"Ngươi ngoan ngoãn ngồi im đi, nửa đêm còn rên rỉ nữa ta bỏ mặc ngươi."

Y nghe vậy hơi đặt tay lên ngực, sáng ngủ vậy đã thấy cơ thể là lạ, giống như tảng đá chèn ép trong người bị lấy ra, cả người nhẹ nhàng thoải mái muốn bay lên trời.

Cảm giác này khiến y thỏa mãn, ít nhất cơ thể này không đến nỗi phế hoàn toàn.

Việc này có bị vạch trần hay không cũng không quan trọng, ngược lại bỏ đi vỏ bọc này rồi cũng thấy thoải mái.

Với võ công mèo cào của y thật không thể khiến hắn bận lòng, nhắm mắt liền quên ấy mà.

****

Diệu Huyền bị nắng chiếu đến hơi mệt, đưa bàn tay trắng nhợt lên che tia nắng yếu ớt mùa thu:"Vừa rồi ngươi có thấy bóng người lướt qua đó không?"

"Có thấy..."Công Nghi Lăng lột lớp da trên mặt mình:"Ta nhớ không lầm thì hắn là một trong mười hai quân sư nổi tiếng khắp giang hồ.

Ngươi để ý hắn có gì bất thường sao..?"

"Chỉ là có chút quen biết...mười hai quân sư trên giang hồ là ai thế?"

Công Nghi Lăng khựng lại:"Ngươi không biết thật sao?"

"Ta lừa ngươi làm gì, nếu không vì thuốc than của Thanh Hải ta còn không muốn xuống núi, giang hồ có gì thú vị?"

Nghe thế Công Nghi Lăng cũng không còn thất vọng lắm, đáp:"Có nhiều người ta chỉ biết tên chưa từng biết mặt, họ bao gồm Phục Hạo - Côn Luân, Tiêu Tử Nhân - Âm Dương thành, Nông Gia Phương - Cao Dương, Ngu Huyền Minh - Tiêu Dao phái, Ách Thủy Quan - Liêu Ninh, Thường Tuyết - Nga Mi, Đan Linh - Y Cốc chủ, Xích Long - Cốc chủ tiền nhiệm, người này đã mất nhiều năm rồi.

Phó Quân Mệnh - Hóa Xà Động, Phong Tiếu Ngữ...người này đã mất tích nhiều năm, Hòa Phong Thương - không biết đến từ đâu, trong các quân sư y đứng đầu." Thứ tự đều do giang hồ tự sắp xếp, nhiều năm qua luôn biến đổi Công Nghi Lăng cũng không biết rõ vị trí từng người, duy chỉ Hòa Phong Thương là đặc biệt ấn tượng.

Diệu Huyền chăm chú lắng nghe:Ngươi chỉ vừa kể tên mười một người."

Công Nghi Lăng cười khổ.

Diệu Huyền à một tiếng:"Nhìn không ra đó..."

"Năm ta gặp ngươi..đã thua dưới tay Hòa Phong Thương."

"Vô dụng." Mấy ngày nay nước dâng, vừa sớm ra đã thấy hoa hải đường, đỗ quyên sũng nước, may là vẫn cứu được.

Diệu Huyền ôm mấy chậu lên cao, nói:"Nơi này không ở được nữa..."

"Ngươi chỉ hỏi thế thôi sao..? Ngươi và Hòa Phong Thương không có giao tình gì chứ?" Sáng nay sắc mặt Diệu Huyền đã không tốt, người thì lạnh cóng.

Thấy y ra ngoài sưởi nắng mà còn không chịu được mấy tia nắng mùa thu.

"Ta với người khác không có cái gọi là giao tình." Diệu Huyền nhíu chặt chân mày:"Từ ngày nước dâng cứ gặp bóng người này ở trên nhìn xuống, một lần là trùng hợp, nhiều lần thì hơi lạ.

Ban đầu ta nghĩ nếu người có dính líu không xuất hiện lộ liễu cho người ta để ý, nhưng ai biết trong đầu những người quân sư xuất chúng kia đang nghĩ gì?"

"Cuối cùng ngươi cũng chịu xen vào việc Tàng Ngư rồi." Công Nghi Lăng thở dài:"Mấy con phố nghèo đã ngập nước bẩn rồi, có người đến giúp khai thông nhưng chẳng giúp được gì cả..mấy ngày trước ta thấy người của Mộ Bảo Nghi giúp họ dọn nhà nơi khác."

"Dọn đi cũng vô ích thôi." Diệu Huyền không sưởi nắng nữa ngồi dậy:"Ta không giúp ai cả chỉ thấy đầu Tàng Ngư làm thuốc chắc tốt lắm." Nói rồi lại ho khụ khụ, mi mắt nhíu lại.

Công Nghi Lăng đang đứng bên cạnh vội đi tới, bế người lên:"Phơi đủ rồi, ta thấy ngươi ngày càng yếu đi.

Dễ ốm quá!"

"Ừ, trước kia ta chưa từng sợ lạnh." Diệu Huyền ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ánh mắt mông lung kỳ lạ dần theo gió phiêu tán, tâm tư lộ ra chút rầu rĩ:"Bệnh của ngươi ta sẽ cố gắng chữa dứt điểm." Bởi vì ta cũng chẳng còn nhiều thời gian.

Công Nghi Lăng hơi ngừng lại, hỏi:"Sao thế?"

Y lặng thinh không nói...tựa đầu trên vai hắn nhíp mắt lại ngủ.

**

Doãn Minh Hiểu nhướng mày:"Chịu ra rồi sao?"

"Các người đang bàn chuyện gì sao?"

"Còn chuyện gì ngoài việc Lưu bá bá mất tích chứ, các người cũng nhìn qua vết máu rồi, nhìn từng vệt bắn ra, và vài vết máu kéo một đường dài chừng một tấc.

Là loại ám khí thuôn dài, không phải một mà nhiều ám khí bắn ra một lúc mới tạo ra vết máu như thế." Công Tử Tiếu khép bàn tay lại:"Là máy bắn hả, nếu là ta thì hai tay cũng chỉ phóng ra tám cái thôi."

Y hỏi:"Người đã đếm số sao?"

"Ờ, như đã nói Lưu bá bá bị thương là do ám khí bất ngờ phóng ra, có bảy cái tấn công.

Những dấu vết còn lại đều là xong chuyện mới gây rối hiện trường, lực đạo có chút hời hợt."

Thanh Hồn che miệng ngáp một cái nói:"Ta chỉ thấy hung thu lại ám khí là có vấn đề."

"Lỡ như hung thủ lấy nó để chúng ta cảm thấy là người quen làm thì sao? Hỏa Hồ ở trên giang hồ bao lâu cũng không phải là người ngu ngốc."

"Thật ra người có thể nghĩ theo hướng ám khí đặc biệt trên giang hồ có chút danh tiếng dễ nhận ra thân phận Hỏa Hồ.

Hắn sợ chúng ta điều tra theo hướng đó mới cố ý thu lại ám khí." Y hơi mỉm cười nói:"Người đã nhận định như thế chứng tỏ trong lòng đã có nghi kỵ."

Doãn Minh Hiểu cụp mắt:"Ta thật lòng không muốn tình nghĩa nhiều năm giữa mọi người xảy ra thêm biến cố nào nữa.

Nhị thúc nói với ta người và Lưu bá bá trước mặt mọi người phải che che giấu giấu không dám thân tình, nếu như huynh đệ gần gũi sát cánh bao năm còn trở mặt thì thật đáng buồn."

Công Tử Tiếu do dự:"Xem ra không phải một mình ta trong lòng có khúc mắc."

"Dung Duyệt Phàm ta thấy ông ta hơi lạ....Hỏa Hồ tấn công ông ta nhưng không giết chết.

Không rõ thân thủ ông ấy ra sao...dù là võ công không cao kinh nghiệm giang hồ cũng không thể yếu như thế? Gồng gánh Khê Châu bấy lâu nay, bị Hỏa Hồ bám riết không phải lần một lần hai, điều gì khiến ông ấy lo sợ đến mức thương thế tinh thần ngày càng tồi tệ.

"Lục Khuynh Tâm lấy kinh nghiệm bản thân ra so sánh, Nhuận Thành kiếm pháp yếu hơn hắn rất nhiều nhưng hành tẩu giang hồ bấy lâu gặp chuyện đều rất bình tĩnh:"Nếu không phải do tinh thần ông ta sa sút, Lưu Trang Chủ cũng không tiêu hao sức lực điều khí chữa thương.

Nếu là huynh đệ một nhà ta sẽ không ngày ngày khóc lóc, khiến đại ca mình tốn công tốn sức, sắc mặt Lưu Trang Chủ ngày càng kém ông ấy còn không nhận ra sao?"

Doãn Minh Hiểu yếu ớt:"Ông ấy bị Hỏa Hồ tấn công là thật mà, vết thương đặc trưng không thể giả..."

"Vết thương..."Thanh Hồn đặt tay lên vai trái mình, hỏi:"Là như vậy sao? Vết thương như vậy ta tự làm cũng được.

Hỏa Hồ tự nhiên khiêu khích cố ý xuất hiện, có thể hắn đã biết bọn ta là ai cố ý dụ người làm chứng Hỏa Hồ xuất hiện trên núi, còn tấn công ông ấy.

Có điều, như ông ấy kể thì ông ấy đã trốn trong bụi cây rồi ngất đi, vết thương trên vai lại phản lại khổ chủ, nó còn không sưng tấy bằng vết thương nhỏ trên vai ta.

Chứng tỏ vừa mới tạo ra không lâu, máu lênh láng trên bụi cây Hỏa Hồ có mù mới không phát hiện ra chỗ ông ấy trốn, thật lộ liễu."

"Khi đó trong lòng ta có nhiều nghi vấn không biết nên bắt đầu hỏi rõ từ đâu.

Mấy ngày sau đều không có chuyện gì xảy ra, thêm việc không có chứng cứ cụ thể còn nghĩ người ở trong trang nhiều người canh giữ có thể làm cái gì chứ?" Lục Khuynh Tâm thở dài:"Tới giờ cũng chỉ là nghi vấn."

"Ta không muốn nói..." Doãn Minh Hiểu rũ mắt:"Nhị thúc nói Dung bá bá giỏi nhất là dùng ám khí."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play