Thẩm Tri Hạ bước ra khỏi bệnh viện, cơn gió lạnh đầu đông khiến cậu rùng mình.

Cậu bỗng dưng rất nhớ Tưởng Minh Trác. Cậu nhớ đến đôi bàn tay ấm áp của anh vào những ngày đông, nhớ những lúc anh dịu dàng bên tai cậu dỗ dành, bảo cậu ngoãn ngoãn mặc quần áo ấm, nhớ mỗi buổi sáng anh sẽ cưng chiều hôn lên môi cậu.

Nhưng bây giờ, Tưởng Minh Trác không thèm để ý đến cậu….Thẩm Tri Hạ chán nản đi về nhà, trong nhà lạnh lẽo, không có một bóng người.

“Tưởng Minh Trác?” Thẩm Tri Hạ theo thói quen gọi tên anh, giống như là giây tiếp theo Tưởng Minh Trác sẽ xuất hiện, tươi cười ôm chầm lấy cậu.

Thẩm Tri Hạ ủ rũ đi vào phòng ngủ, nhìn thấy vali đang nằm trên sàn, buồn bã trong lòng lập tức biến thành lửa giận.

“Anh có ý gì?” Cậu khoanh tay đứng trước cửa, lửa giận trong mắt như muốn giết chết đối phương.

Tưởng Minh Trác quay lưng về phía cậu, không nói một lời nào, đem áo sơ mi bỏ vào trong vali.

“Tưởng Minh Trác…” Giọng nói của Thẩm Tri Hạ run rẩy đến cực điểm, “Anh nói chuyện đi.”

Tưởng Minh Trác nhíu mày, xoay người định đi đến thư phòng, hình như là quên mang theo đồ.

Thẩm Tri Hạ bạo phát, dùng chân đá cái vali chói mắt kia, trong phòng có thứ gì có thể đập, cậu đập cho bằng sạch.

“Em cho anh đi đấy!” Thẩm Tri Hạ giống như chó dữ, đồ vật nào lọt vào mắt cậu là mấy giây sau sẽ nằm lăn lóc trên sàn, “Mẹ nó, Tưởng Minh Trác, anh thử bước chân ra khỏi cửa xem?”

Cậu đẩy Tưởng Minh Trác, ấn người lên trên giường.

Đôi mắt cậu ngập nước, ánh mắt lại hung ác như muốn giết người. Cậu thở hổn hển, cơ thể run lên vì tức giận.

“Thẩm Tri Hạ, em đừng ép anh.”

Thẩm Tri Hạ cười, nước mắt lăn dài đến khóe miệng.

Cậu nói: “Em ép anh, thì sao nào?”

Tưởng Minh Trác ngồi dậy, túm lấy cổ áo của Thẩm Tri Hạ, đẩy cậu ra.

Thẩm Tri Hạ phát điên, bất chấp muốn phân cao thấp với Tưởng Minh Trác. Hai người giống như kẻ thù lao vào nhau, người này không chịu nhường người kia.

Lúc Thẩm Tri Hạ kêu lên một tiếng vì đau, Tưởng Minh Trác đột nhiên buông lỏng tay.

Nước mắt cậu rơi xuống nhưng khóe miệng lại cong lên.

“Anh vẫn không nỡ, phải không?” Thẩm Tri Hạ ôm eo Tưởng Minh Trác, cố chấp chiếm lấy tầm mắt của anh, “Có bản lĩnh thì đánh chết em đi.”

Tưởng Minh Trác nghiêng mặt, không muốn nhìn thấy cậu: “Tránh ra.”

Thẩm Tri Hạ gắt gao ôm lấy Tưởng Minh Trác, bắt anh nhìn mình.

Cậu đến gần, nghiêng đầu, hôn lên chóp mũi anh.

“Tưởng Minh Trác, đừng như vậy có được không?” Thẩm Tri Hạ có cảm giác mình sẽ không chịu nổi nữa, “Em sẽ phát điên mất.”

Cậu nôn nóng cắn môi Tưởng Minh Trác, nhưng anh lại đẩy cậu ra.

Sao có thể như thế được? Cậu tức giận, ôm lấy cổ Tưởng Minh Trác, hung hăng hôn lên môi anh.

Những nụ hôn hỗn loạn và những giọt nước mắt vụn vỡ. Tầm mắt của Tưởng Minh Trác nhòe đi, anh chỉ có thể thấy lông mi run rẩy của Thẩm Tri Hạ, và những giọt nước mắt còn treo ở trên đó.

Chuông điện thoại vang lên, phá vỡ bầu không khí kịch liệt trong phòng.

Thẩm Tri Hạ nhanh chân nhặt điện thoại lên từ đống tàn tích còn sót lại, không kiên nhẫn muốn từ chối nhưng tay run thế nào lại ấn phải nút nghe.

“Anh Minh, em đây. Em là Tiểu Khải.” Âm thanh đầu dây bên kia nghe có chút quen thuộc, “Hôm nay em về nước rồi, em….em có thể gặp anh không?”

Tưởng Minh Trác nhận điện thoại, thở dốc, bình tĩnh lại, chậm rãi nói: “Tôi biết, tôi thấy email của cậu rồi.”

Hô hấp của Thẩm Tri Hạ nghẹn lại. Cậu đã nhớ ra được người nọ là ai —— là người lúc trước chuyên theo sau Tưởng Minh Trác ở con ngõ nhỏ, Lục Khải.

Cậu nhớ tới ánh mắt tên đó lúc nhìn chằm chằm Tưởng Minh Trác, là ánh mắt sùng bái và chấp nhất điên cuồng…..Thẩm Tri Hạ không phát hiện ra ánh mắt của mình dần trở nên thô bạo.

“Nhưng mà xin lỗi cậu, tôi không thể gặp cậu được.” Nghe Tưởng Minh Trác từ chối, Thẩm Tri Hạ thở phào nhẹ nhõm.

“Công ty xảy ra chuyện, tôi phải bay qua Mỹ một chuyến, muốn tìm người đầu tư.”

Hóa ra, là đi công tác….Thẩm Tri Hạ cúi đầu, nhìn căn phòng lộn xộn, cảm thấy bất lực.

Cậu hình như lại vô cớ gây sự rồi…

Sau khi cúp điện thoại, hai người im lặng một lúc lâu.

Vẫn là Tưởng Minh Trác mở lời trước: “Anh đi một thời gian, trong khoảng thời gian này hai chúng ta phải bình tĩnh xem xét lại, em….”

“Bình tĩnh?” Thẩm Tri Hạ nhếch môi cười yếu ớt, “Anh muốn em bình tĩnh? Anh vẫn muốn buông tay sao?”

“Tưởng Minh Trác, em cảm thấy anh quá độc ác.” Âm thanh của cậu khàn đi, không có tinh thần nói, “Anh không chỉ tàn nhẫn với chính mình mà còn tàn nhẫn với em.”

Anh bảo em buông tay, nhưng anh thì sao? Trong lòng anh sẽ dễ chịu hơn em hay sao?

“Hai chúng ta ở bên nhau năm năm, năm năm rồi….” Thẩm Tri Hạ nghẹn ngào, “Anh cũng nuối tiếc như vậy, tại sao lại ra tay tàn nhẫn với chính mình như thế? Anh mẹ nó, tại sao anh lại đối xử tàn nhẫn với em như thế?”

Cậu cho rằng Tưởng Minh Trác vẫn như xưa yêu cậu, nhất định sẽ không buông tay cậu ra. Nhưng cậu lại không nghĩ đến, thà rằng Tưởng Minh Trác chặt đứt cánh tay của mình đi cũng không muốn níu giữ cậu ở lại.

Cậu biết Tưởng Minh Trác tàn nhẫn, nhưng không nghĩ rằng có một ngày Tưởng Minh Trác sẽ đối xử tàn nhẫn như vậy với cậu.

Tay Tưởng Minh Trác nắm lại, cánh tay nổi lên gân xanh. Đuổi Thẩm Tri Hạ ra khỏi thế giới của anh giống như là cắt mất một miếng thịt vậy.

Nhưng anh cũng rất sợ, sợ rằng mình sẽ thật sự lôi kéo Thẩm Tri Hạ vào đường cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play