"Cô mẫu, đã tìm được người chưa?" Đột nhiên, Liễu Trản Anh hỏi.

Liễu Trản Anh không nói rõ là ai, nhưng Liễu Thục Phi biết nàng ấy có ý gì.

"Con cứ yên tâm, đã tìm được, đang ở thôn trang." Liễu Thục Phi mỉm cười, "Đó là nhà riêng của ta, không nhiều người biết. Cho nên người kia ở đó, chắc chắn không có vấn đề, ngay cả Nhị ca của con cũng không biết. Đến lúc đó, chờ đủ tháng rồi thì có thể..."

"Đa tạ cô mẫu."

"Đứa nhỏ ngốc, cô mẫu chỉ hi vọng con có thể hạnh phúc."

Hạnh phúc sao?

Liễu Trản Anh không biết.

Nhưng nàng biết, nàng đã không còn đường lùi.

Dù rõ ràng người kia không còn sống được bao lâu, nhưng nàng vẫn không muốn tiếp tục chờ đợi.

Nàng phải tự tay giải quyết phiền phức đó!

...

Triệu Húc tới Chiêu Đức Cung.

"Mẫu phi." Sau khi nhìn thấy Đức Phi, Triệu Húc hành lễ.

"Đứng lên đi." Đức Phi ngồi trên giường, nâng tay.

Tay bà ta ôm một lò sưởi tay, cách dưới chân không xa cũng đặt một chậu than.

Đức Phi nói xong câu đó, trong phòng rơi vào trầm mặc.

Mẫu tử hai người không ai nói chuyện.

Mãi đến khi trời bên ngoài lại đổ tuyết, Triệu Húc mới nói.

"Không phải mẫu phi đã đồng ý với nhi thần không động vào nàng sao? Mẫu phi là Đức Phi của Vân Hán Quốc, làm chủ Chiêu Đức Cung, chẳng lẽ một cung nữ nhỏ nhoi như nàng cũng không chứa chấp được?" Triệu Húc ngẩng đầu nhìn Đức Phi.

"Con đang trách bổn cung?"

"Nhi thần không dám."

Đức Phi nghe xong, cười lạnh: "Bổn cung đúng là Đức Phi, nhưng nàng trong lòng con thật sự chỉ là một cung nữ nhỏ bé? Một cung nữ nhỏ bé không đáng nhắc đến sẽ khiến con năm lần bảy lượt vì nàng mà chống đối bổn cung hả?"

"Nhi thần không dám."

"Con dám! Con rất dám!" Đức Phi giơ tay chỉ vào hắn, nổi giận, "Con biết rõ, bổn cung cũng biết rõ! Nhưng trước đây, dù bổn cung có hứa hẹn với con điều gì, con cũng đừng quên, hiện tại Trản Anh đang hoài hài tử của con. Nàng ấy sắp là mẫu phi của hài tử của con! Nếu cái thai này là nam anh, vậy nam anh này chính là hoàng trưởng tôn của Vân Hán Quốc ta! Con nối dõi của hoàng thất trước nay đơn bạc, dưới gối mấy huynh đệ các con cũng không có hài tử. Nếu con có đứa bé kia, con sẽ có bao nhiêu lợi thế con biết không?"

Triệu Húc nghiến răng.

"Huống hồ hiện tại, dù không biết, đứa bé kia đã tồn tại rồi. Con bắt buộc phải cho đứa bé kia, cho Trản Anh, cho Liễu gia một sự công bằng. Nếu không, con không thẹn với lương tâm mình hả? Con muốn làm gì, bổn cung mặc kệ. Bổn cung chỉ cho con thời gian một tháng để xử lý chuyện giữa con và nữ nhân kia. Trong thời gian này, bổn cung sẽ không nhúng tay vào. Nhưng quá một tháng, nếu chuyện giữa con và nữ nhân kia còn chưa giải quyết xong, vậy đừng trách bổn cung ra tay với nàng!" Nói tới đây, Đức Phi nheo mắt, "Bổn cung nghĩ, chén rượu độc ở núi Kỳ Sơn kia hẳn là tiếng chuông cảnh báo con. Nếu con thật sự không giải quyết ổn thoả, vậy lần sau không đơn giản là thuốc độc như vậy."

...

Thời điểm Triệu Húc rời khỏi Chiêu Đức Cung, ánh mắt ảm đạm.

Nguyên Bảo theo sau cũng lo lắng, mấy lần muốn hỏi đều thôi.

...

Vân Trân theo Tử Thị hồi cung đã được mấy ngày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play