Vân Trân khoác áo choàng thật dày ngồi trên ghế nhìn Quả Nhi đứng đối diện mình.

Quả Nhi khó xử.

Đi theo nàng có hai cung nữ.

Trong đó một cung nữ cầm bầu rượu và chén rượu.

"Cho nên, đây là quyết định của điện hạ?" Vân Trân ngẩng đầu nhìn người đứng trước mặt.

Đối diện với gương mặt tái nhợt kia, Quả Nhi hoảng hốt, có điều rất nhanh, nàng ấy liền bình tĩnh lại.

"Đúng, đây là quyết định của điện hạ." Quả Nhi thở dài, "Trân Nhi, ta biết ngươi không muốn chết, ta làm sao muốn nhìn ngươi chết? Nhưng hiện tại, hoàng tử phi mang thai, nàng ta không chứa chấp tai họa như ngươi. Vì hài tử chưa ra đời của điện hạ, vì có được sự ủng hộ của Liễu gia trong thời điểm mẫu chốt này... Điện hạ, ngài ấy không thể không làm như vậy. Ngươi phải tin, ngài ấy vẫn luôn thích ngươi."

"Ngươi nói chàng muốn ta chết, trừ khi chàng tự mình tới đây. Chỉ cần chàng tự tay đưa ly rượu này cho ta, ta đây cái gì cũng không hỏi, trực tiếp uống." Vân Trân híp mắt nhìn Quả Nhi.

"Ngươi..." Quả Nhi sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia tức giận, "Nói đến cùng ngươi vẫn không muốn chết. Nhưng ngươi nên biết, hôm nay ta mang theo ly rượu độc này tới, ngươi đã không còn đường lui. Cho dù ngươi không muốn uống, vậy bắt buộc cũng phải uống!"

Nghe Quả Nhi nói xong, Vân Trân cười châm chọc.

"Thịnh Vân Trân, ta..."

Kẽo kẹt.

Đúng lúc này, cánh cửa vốn đóng lại bị người bên ngoài đẩy ra.

Vân Trân ngẩng đầu nhìn Bích Diên khoác áo choàng màu xanh biếc xuất hiện ở cửa.

Quả Nhi nhìn thấy Bích Diên, sắc mặt thay đổi.

"Bích Diên tỷ tỷ, Trân Nhi..." Quả Nhi muốn giải thích.

Nhưng Bích Diên lại phất tay: "Để rượu độc lại, các ngươi lui ra ngoài đi."

Quả Nhi nhíu mày, cúi đầu: "Vâng."

Cung nữ đặt rượu độc lên bàn, sau đó rời đi.

Chớp mắt, trong phòng chỉ còn lại Vân Trân và Bích Diên.

Vân Trân ngồi ở ghế trên, trên vai khoác áo choàng thật dày, trong tay cầm lò sưởi đã lạnh lẽo. Dù lò sưởi đã lạnh, nhưng nàng vẫn không nỡ buông, bởi vì đây là lò sưởi Triệu Húc nhét vào tay nàng khi nàng rời khỏi kinh thành.

Dường như thứ nó cho nàng không phải ấm áp, mà là chút dũng khí, chút điểm tựa cuối cùng.

Giúp nàng có thể thẳng sống lưng nhìn vào mắt của Bích Diên.

"Ta cho rằng ngươi là người thông minh. Mười một năm trước, lần đầu tiên phát hiện nương nương đang quan sát ngươi, ta đã biết ngươi là người thông minh, không giống những hạ nhân ngu xuẩn khác trong sơn trang tự cho mình là đúng. Ta luôn cho rằng ngươi khác biệt. Ngươi giống như ta, ở lại bên cạnh nương nương, trở thành tâm phúc của nương nương. Nhưng bây giờ ta phát hiện mình sai rồi." Nói tới đây, Bích Diên cười trào phúng, "Tục ngữ có câu, thông minh bị chính thông minh phản lại. Càng là người thông minh, càng té ngã trong những chuyện đơn giản. Khuyết điểm lớn nhất của ngươi chính là quá mềm lòng, luôn xử trí theo tình cảm. Nếu năm đó sau khi rơi xuống sông Lưu Tô, ngươi thông minh mai danh ẩn tích, nói không chừng hiện tại đã khác. Nhưng ngươi cố tình lại lựa chọn nhúng ta và những tranh đấu đó..."

Ngươi xem, ngươi may mắn như vậy, lợi hại như vậy, tránh được thiên lao, tránh được "giải thưởng lấy đầu" của Tô gia, tránh được không biết bao nhiêu lần đuổi giết trí mạng...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play