Tuy Ngụy Thư Tĩnh là nhi tử của Độc Cô Khiếu Lang, nhưng trên người y cũng có một nửa huyết mạch của Vân Hán Quốc. Hơn nữa mấy năm nay, Độc Cô Hạo Lan nhân lúc sức khỏe Độc Cô Khiếu Lang, không ngừng kéo bè kéo phái.

Chỉ sợ lần này Ngụy đại ca trở về sẽ không hề thuận lợi.

"Bát sư huynh, ta muốn nhờ huynh một việc." Đột nhiên, Vân Trân nói.

"Hiếm lạ, ngươi thế mà có việc cầu xin ta?" Bát sư huynh khoa trương, "Nói đi, ngươi muốn nhờ ta chuyện gì?"

"Ta muốn nhờ huynh đi bộ lạc Sư Thứu giúp Ngụy đại ca."

"Cái gì?" Bát sư huynh kinh ngạc, "Lần này ta vào kinh là vì được Ngụy sư đệ phó thác bảo vệ ngươi. Hiện giờ, Ngụy sư đệ mới đi, ngươi lại bảo ta đi bảo vệ đệ ấy? Hai người các ngươi... A, thật đúng là..."

"Bát sư huynh." Vân Trân quay đầu, nghiêm túc nhìn hắn, "Ta đây rất nghiêm túc! Chuyến đi này của Ngụy đại ca ta không yên tâm. Ta ở kinh thành, ta có thể tự bảo vệ mình. Nhưng Ngụy đại ca từ nhỏ đã là người thiện lương, luôn giữ chính đạo, mà thế cục vương đình bộ lạc Sư Thứu lại hỗn loạn, ta lo huynh ấy sẽ..."

"Đệ ấy gặp chuyện bất lợi sao?" Bát sư huynh vuốt cằm, "Nghe ngươi nói, ta cũng bắt đầu lo lắng. Đám người bộ lạc Sư Thứu kia, đặc biệt là lão tử của Ngụy sư đệ nào có lòng tốt như vậy? Hơn hai mươi năm trước không chịu đón đệ ấy về, bây giờ bệnh nặng, lại đột nhiên muốn Ngụy sư đệ trở về kế thừa vương vị gì đó, ai biết trong hồ lô của ông ta rốt cuộc bán thuốc gì? Còn cả công chúa bộ lạc Sư Thứu kia thoạt nhìn cũng không đơn giản... Không được, càng nói càng sợ, ta phải đuổi theo Ngụy sư đệ..."

Bát sư huynh nói xong, vội vàng xuống lầu.

Vân Trân ngẩng đầu nhìn về nơi xa.

Nơi xa đã không còn thấy đội ngũ bộ lạc Sư Thứu.

Triệu Húc và Lưu Vân Bạch đang chuẩn bị hồi cung phục mệnh hoàng đế.

Khi tới dưới thành lâu, Triệu Húc ngẩng đầu, mắt chạm mắt Vân Trân.

Vân Trân nhìn hắn.

Một lát sau, nàng lại nhìn Lưu Vân Bạch.

Vương đình phương Bắc đang vô cùng hỗn loạn.

Mà kinh thành há có thể thái bình?

...

"Vân Trân, ta chuẩn bị xong rồi."

Sau nửa tháng Ngụy đại ca rời đi, Tử Thị tới tìm Vân Trân, nói với nàng như thế.

Vân Trân nhìn nàng ấy, vỗ vai: "Chúng ngươi thành công."

"Ta nhất định sẽ thành công!" Tử Thị siết chặt ta, "Ta vì hôm nay, đã đợi mười ba năm rồi!"

Vân Trân nhìn Tử Thị, nàng biết lúc này không ai có thể cản nàng ấy.

Bởi vì nàng sống chính vì ngày này.

Nhưng Vân Trân không ngờ, hoàng đế đồng ý sẽ phúc thẩm án oan nhà Tử Thị không bao lâu, Tử Thị đã bị nhốt vào đại lao Hình Bộ.

Tội danh là vu cáo trọng thần triều đình!

Bởi vì người Tử Thị muốn tố cáo là lão hầu gia Hoài An Hầu phủ, cũng chính là phụ thân của Vương Hoàng Hậu - Vương Trung Lâm!

...

"Chuyện này chỉ sợ không dễ giải quyết."

Vân Trân tới tìm Triệu Húc, Triệu Húc nói với nàng như vậy.

"Tại sao? Tử Thị chỉ muốn thay người nhà nàng ấy rửa sạch oan tình." Vân Trân nhíu mày.

"Nhưng việc này liên quan tới Hoài An hầu phủ và vị lão hầu gia của Hoài An Hầu phủ kia. Hơn nữa vụ án năm đó còn liên quan tới tiên hoàng và... Phản quân."

Phản quân?

Vân Trân sửng sốt.

Khoảng cách từ vụ án tới hiện tại đã mười ba năm, niên đại xa xăm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play