Ngụy Duyên Võ bỏ đi vì bị Đức Phi chọc giận!

Ông ta tuy rằng yêu bà, nhưng mấy năm nay là ông ta nuôi nấng A Tĩnh. Đối với ông ta mà nói, A Tĩnh chính là hài tử của ông ta! Nhưng, nhưng ông ta không ngờ nhiều năm trôi qua như vậy, tâm địa bà ta vẫn tàn nhẫn như thế!

Trước bàn trang điểm, Đức Phi hít sâu một hơi, nắm chặt hai tay. Móng tay khảm sâu vào lòng bàn tay, nhiễm đầy máu tươi. Đọc truyện tại * Tг Цмtгuуen.мE *

Bà ta nhìn chằm chằm bàn tay mình trong chốc lát.

Đột nhiên, trong ánh mắt xuất hiện cảm xúc mãnh liệt.

Không, bà ta không sai!

Bà ta không làm sai!

Dù là hai mươi ba năm trước hay hai mươi ba năm sau, bà ta đều không sai!

Nếu trước đây bà ta không giết chết y, vậy bây giờ y bắt buộc phải rời khỏi kinh thành, rời khỏi Vân Hán Quốc, rời khỏi Húc Nhi của bà càng xa càng tốt. Năm đó, phụ tử bọn họ thiếu chút hủy hoại bà ta. Hiện tại, bà ta tuyệt đối không cho phép y lại hủy diệt tiền đồ của Húc Nhi!

Ai cũng không được phép!

...

"Cho nên, muội vẫn không muốn cùng ta rời khỏi Vân Hán Quốc?"

Trên tửu lâu, Ngụy Thư Tĩnh lần nữa hỏi Vân Trân.

"Xin lỗi." Vân Trân ngẩng đầu nhìn y, "Muội vẫn không thể cùng huynh rời khỏi Vân Hán Quốc."

Ngụy Thư Tĩnh mỉm cười giơ tay xoa đầu nàng: "Nha đầu ngốc, ta nói rồi, muội vĩnh viễn không cần cảm thấy có lỗi với ta. Những gì ta làm vì muội đều là cam tâm tình nguyện. Ta chỉ hi vọng, muội có thể nhớ đến ta."

"Muội sẽ nhớ huynh, Ngụy đại ca." Khóe mắt Vân Trân chua xót, "Huynh mãi mãi là Ngụy đại ca của muội, muội sẽ mãi nhớ huynh. Cho dù đến ngày muội chết, muội cũng sẽ nhớ huynh."

"Nói cái gì đấy? Muội sẽ sống lâu trăm tuổi." Ngụy Thư Tĩnh nhéo mũi nàng, sau đó rút tay về, cầm ly trà trước mặt, "Nào, uống một ly, coi như đưa tiễn Ngụy đại ca đi."

Vân Trân nuốt xuống chua xót trong yết hầu, cầm lấy lấy trà: "Vậy Trân Nhi ở đây chúc Ngụy đại ca thuận buồm xuôi gió, vui vẻ bình an!"

"Ngụy đại ca cũng chúc Trân Nhi sống lâu trăm tuổi, vui vẻ bình an!"

Hai ly chạm nhẹ vào nhau, sau đó từng người rút tay về, uống ly trà đưa tiễn.

Thuận buồm xuôi gió, vui vẻ bình an.

Sống lâu trăm tuổi, vui vẻ bình an.

Nếu tất cả những nguyện vọng này đều có thể trở thành sự thật thì tốt biết bao.

Vân Trân cúi đầu, để mặc nước mắt lăn xuống.

...

Từ biệt hôm nay, không hẹn ngày gặp lại.

Vân Trân đứng trước tửu lầu, quay đầu.

Nhìn bảng hiệu, nàng đột nhiên nhớ mình đã từng tới đây.

Năm đó nàng theo mẫu tử Đức Phi từ Nam Hoang trở về kinh thành, buổi tối trừ tịch, mẫu tử Đức Phi tiến cung dự tiệc, Ngụy đại ca hẹn nàng và Quả Nhi dạo phố chơi đùa.

Lúc ấy, bọn họ ở tửu lâu này, cũng chính là nhã gian khi nãy nàng và Ngụy đại ca ngồi xem pháo hoa trong cung.

Đó là trừ tịch vui vẻ nhất từ khi nàng đến thế giới này.

Bởi vì khi đó bọn họ mới tới kinh thành, không biết sau đó sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Vui vẻ đơn giản.

Hạnh phúc đơn giản.

Mà hôm nay, nàng lại ở đây tiễn Ngụy đại ca.

"Sống lâu trăm tuổi, vui vẻ bình an." Vân Trân nỉ non.

...

Vân Trân ở cửa cung gặp Triệu Húc đã lâu không gặp.

Triệu Húc thoạt nhìn gầy đi không ít.

"Nàng đi tìm A Tĩnh?" Triệu Húc hỏi.

Tác giả: Đau lòng cho Ngụy đại ca, hai chương này viết ra có hơi khó chịu. Hi vọng bọn họ gặp lại, lại mong bọn họ không bao giờ gặp lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play