Từ khi yêu Triệu Húc, những việc nàng làm cho Triệu Húc hoàn toàn đều xuất phát từ trái tim mình, không hề có chút ép buộc.
Nàng tình nguyện hi sinh vì hắn, chỉ vì nàng yêu hắn.
Tương tự, hắn cũng làm rất nhiều vì nàng.
Tất cả Vân Trân đều thấy, đều cảm nhận được.
Nàng và Liễu Trản Anh đều ghen tị.
Nhưng nàng không giống Liễu Trản Anh lúc này, bị ghen tị che mờ hai mắt, chẳng qua là vì ngay từ đầu nàng đã biết chênh lệch giữa mình và Triệu Húc, với thân phận của Triệu Húc, hắn rất khó cho nàng lời hứa "một đời một kiếp chỉ có hai người".
Nàng không muốn sao?
Nàng đương nhiên muốn.
Nàng đau khổ sao?
Nàng đương nhiên đau khổ.
Nàng chỉ đang cố gắng khống chế bản thân mình đừng nghĩ những vấn đề đó. .
||||| Truyện đề cử:
Hợp Đồng Hôn Nhân |||||
Nhưng Liễu Trản Anh lại khác.
Liễu Trản Anh xuất thân Trấn Bắc Hầu phủ.
Từ khi sinh ra, nàng ấy đã hưởng hết cẩm tú vinh hoa.
Nàng ấy kiêu ngạo, nàng ấy tự tôn, cùng với xuất thân của nàng ấy khiến nàng ấy muốn có được nhiều hơn thứ bá tánh bình thường không có được, cũng chú định khát vọng của nàng ấy sẽ càng nhiều.
Cho dù suy sụp, nàng ấy cũng cảm thấy mình có thể giải quyết. Bản thân không giải quyết được, Trấn Bắc Hầu phủ cũng sẽ giải quyết cho nàng ấy.
Cho nên nàng ấy ghen ghét, tự phụ.
Cả đời này của nàng ấy, ngoại trừ tuổi nhỏ không có phụ mẫu, những việc khác đều rất thuận lợi, hiếm khi gặp suy sụp nào lớn.
Nhưng hiện tại, nàng ấy lại thua Vân Trân.
Trong mắt nàng ấy, dù là xuất thân hay năng lực Vân Trân đều không bằng, nhưng lại có thể được Triệu Húc yêu sâu đậm.
Sau khi hai mắt bị che mờ, điên cuồng sẽ bắt đầu.
Vân Trân kể đến chuyện yến tiệc giao thừa năm đó có người hạ độc thì không tiếp tục nữa. Nàng nói rồi, dù nàng có kể, Liễu Trản Anh cũng không hiểu được.
Thứ Liễu Trản Anh không hiểu được chính là vấn đề của chuyện này không ở chỗ Vân Trân, mà là nằm trên người Triệu Húc.
Nếu Triệu Húc yêu Liễu Trản Anh, vậy dù Vân Trân làm gì, Triệu Húc cũng sẽ không thèm nhìn nàng dù chỉ một cái.
Liễu Trản Anh lại không hiểu được điểm này.
Dù nàng có tiếp tục giải thích, người cuối cùng Liễu Trản Anh trách vẫn là Vân Trân.
"Ngươi nói cái gì? Ngươi đang khinh thường ta?" Liễu Trản Anh giơ roi lên chỉ vào Vân Trân, lạnh lùng nói.
"Không có." Vân Trân nghiêm túc giải thích, "Nô tỳ chưa từng có ý này. Huống chi, nô tỳ đã nói với hoàng tử phi, nô tỳ sẽ không trở thành trở ngại của người."
"Nói dối! Ta không tin! Nữ nhân dối trá nhà ngươi, ngươi cho rằng tùy tiện nói vài câu thì ta sẽ tin ngươi sao?" Liễu Trản Anh kích động.
Trong mắt Vân Trân nhàn nhạt hiện sự bi thương Liễu Trản Anh mãi mãi không thể hiểu. Nàng bình tĩnh lại, lần nữa nhìn Liễu Trản Anh: "Hoàng tử phi không tin nô tỳ, vậy người tin Đức Phi nương nương đúng không? Nô tỳ có phải là trở ngại của người không, hoàng tử phi chỉ cần đi hỏi Đức Phi nương nương, liền biết nô tỳ có phải đang nói dối hay không."
Vân Trân nói tới đây, Liễu Trản Anh hơi do dự.
"Chắc hoàng tử phi cũng biết, Đức Phi rất coi trọng hữu nghị giữa điện hạ và Liễu gia. Nếu nô tỳ thật sự uy hiếp đến liên hôn của Càn Nguyên Cung và Trấn Bắc Hầu phủ, với phong cách làm việc của Đức Phi nương nương, bà ta sẽ để nô tỳ sống yên trong cung sao?"
Khi nói, Vân Trân nhớ lại cuộc đối thoại của mình và Đức Phi trước khi tới Vĩnh Hạng.