Quả Nhi kể xong, hâm mộ nhìn nàng: "Trân Nhi, điện hạ đúng là quá tốt với ngươi. Ngươi không biết đâu, ta ở Càn Nguyên Cung bao nhiêu năm đều chưa từng thấy điện hạ lo cho những người khác giống như với ngươi vậy. Ngay cả hoàng tử phi cũng chưa từng có đãi ngộ đó. Ngươi không biết ngươi khiến người ta hâm mộ thế nào đâu..."

"Quả Nhi." Không đợi nàng ấy nói hết, Vân Trân đã ngắt lời, "Đừng nói như vậy, được không?"

Nàng chẳng qua là cung nữ dâng trà của Hoa Thanh Cung, ở trong cung này, xét về địa vị sao có thể so sánh với hoàng tử phi? Quả Nhi nói lời này trước mặt nàng thì thôi, nếu để người ngoài nghe thấy, đặc biệt là người của hoàng tử phi, còn không biết sẽ nghĩ nàng thế nào, mang đến cho nàng bao nhiêu phiền phức?

Đương nhiên, tốt nhất ngay cả trước mặt nàng, Quả Nhi cũng đừng nên nói những lời này.

"À." Quả Nhi gật đầu, "Ta biết những lời này không thể để ngươi ngoài biết, nhưng điều ta nói là sự thật, điện hạ đối đãi với ngươi quả thật không giống những người khác..."

"Quả Nhi!" Lần này, Vân Trân nghiêm túc cắt ngang.

Quả Nhi ngây ra một lúc, ngẩng đầu nhìn nàng.

Ánh mắt Vân Trân kiên trì cự tuyệt.

Một lát sau, Quả Nhi quay đầu tránh đi, nói: "Ta biết rồi. Ta không nên nói vậy, gây thêm phiền phức cho ngươi."

Ta không phải muốn trách ngươi.

Vân Trân rất muốn nói với nàng ấy.

Nhưng khoảnh khắc này, nàng lại không biết phải nói sao.

Nếu là Quả Nhi trước đây, khẳng định sẽ không nói câu hờn dỗi phía sau.

Nhưng hiện tại...

Tuy các nàng quen nhau từ bé, nhưng dù sao cũng đã chia cắt mấy năm. Mà mấy năm đó chính là giai đoạn chuyển từ hài tử thành người trưởng thành.

Trong cung ngoài cung, hoàn cảnh khác nhau, cũng khiến con người thay đổi

Nàng không phải thất vọng về Quả Nhi.

Chỉ là có vài việc không thể quay về trước kia nữa.

Giữa hai người rơi vào trầm mặc.

Bầu không khí trầm mặc này kéo dài tới lúc Triệu Húc trở về.

"Trân Nhi..."

Triệu Húc biết nàng đã tỉnh, còn chưa vào phòng đã gọi tên nàng.

Nhưng rất nhanh, hắn liền phát hiện trong phòng không chỉ có một mình Vân Trân.

"Nô tỳ gặp qua điện hạ." Quả Nhi thấy Triệu Húc tới, vội hành lễ.

"Ừ, ngươi ra ngoài đi." Triệu Húc phất tay với Quả Nhi, sau đó nhìn Vân Trân.

Quả Nhi đáp "Vâng", rồi lui xuống.

Thời điểm tới cửa, nàng ấy dừng lại, lén lút quay đầu, thấy Triệu Húc kích động ôm chặt Vân Trân. Có lẽ động vào vết thương, Vân Trân rên rỉ một tiếng, Triệu Húc vội buông nàng ra, cuống quít hỏi thăm.

Nhìn cảnh này, đôi mắt Quả Nhi chìm vào u sầu.

...

Cảm nhận Quả Nhi đã đi rồi, Vân Trân mới lắc đầu: "Nô tỳ không sao."

Sau đó, nàng vội hỏi thăm tình hình Triệu Du."

"Du Nhi cũng không sao." Triệu Húc nói, "May mà nàng nhắc nhở ta, bằng không Du Nhi đã bị họ đưa đi."

Vân Trân nghe được tin Triệu Du không sao, cuối cùng cũng có thể thở phào.

"Thích khách kia bây giờ sao rồi? Bắt được chưa?" Vân Trân hỏi.

Vừa hỏi hết câu, Vân Trân phát hiện sắc mặt Triệu Húc hơi cứng đờ.

"Người sống thì không bắt được." Triệu Húc nhìn nàng, cuối cùng vẫn nói sự thật, "Có điều, trên người đám thích khách phát hiện lệnh bài của U Minh giáo."

Cái gì?

Vân Trân nghe đến đây, mở to hai mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play