Phiến Nhu tới riêng, La Chước tới riêng, Vân Trân sẽ không quá kinh ngạc.

Nhưng hai người lại cùng tới, điều này khiến Vân Trân không khỏi bất ngờ.

"Tử Thị, Vân Trân, bọn ta tới thăm hai người." Phiến Nhu nhìn các nàng, cười nói.

"Ta cũng tới thăm hai người. Hai người vẫn khỏe chứ?" La Chước đứng cạnh Phiến Nhu, sợ sệt nhìn Vân Trân và Tử Thị.

"Bọn ta vẫn ổn, đa tạ các ngươi quan tâm." Tử Thị nhanh chóng hoàn hồn, cười trả lời.

"Vậy thì tốt." La Chước nói.

Nói xong, giữa mấy người họ đột nhiên không tìm thấy đề tài, bầu không khí trở nên hơi xấu hổ.

Vân Trân có thể cảm nhận được sự xấu hổ này, cũng có thể nhìn thấy cảm giác không tự nhiên giữa các nàng.

Đã từng là bằng hữu đối đãi với nhau chân thành, đặc biệt là Tử Thị cùng Phiến Nhu, La Chước, nhưng hiện tại, mới mấy tháng ngắn ngủi, thay đổi không chỉ có thân phận của các nàng, mà còn có lòng người.

"Đúng rồi, thiếu chút thì quên." Đúng lúc này, Phiến Nhu lên tiếng, phá tan sự an tĩnh trong phòng, từ phía sau lấy ra hai cái hộp đặt trước mặt Tử Thị, "Ta nghe nói Tử Thị đánh bại nhiều cao thủ như vậy, ngươi có lẽ cần bồi bổ. cho nên ta cầu xin Ngũ hoàng tử phi ít đồ bổ, mang đến đây cho ngươi. Ngươi có thể dùng thử, rất hiệu quả đấy."

"Chỗ ta cũng có đồ bổ." Phiến Nhu nói xong, La Chước cũng lấy đồ đưa cho Tử Thị, "Đây là đồ Ngũ hoàng tử điện hạ ban thưởng, Ngũ hoàng tử đối xử với chúng ta vô cùng tốt."

"Hai người lo lắng." Nhìn thấy tấm lòng của Phiến Nhu và La Chước, Tử Thị cũng mỉm cười.

Vân Trân nhìn ra được, tuy ngoài mặt Tử Thị đang cười, nhưng ý cười không hề lan đến trong ánh mắt.

Sau đó, Phiến Nhu và La Chước ngồi lại chỗ các nàng một lúc, liền cáo từ.

"Tử Thị nghỉ ngơi đi, ta tiễn bọn họ." Vân Trân đứng dậy, nói.

Chờ tiễn các nàng ra ngoài, Vân Trân lại gọi Phiến Nhu.

Trong ánh mắt nhu tình của La Chước hiện lên một tia nghi hoặc, có điều cuối cùng, nàng ta gật đầu với Vân Trân, đi trước.

"Tử Thị có lời muốn nhắn cho ta sao?" Phiến Nhu chờ mong.

Vân Trân cười lắc đầu: "Không phải Tử Thị, mà là ta. Ta chỉ là rất thích giày của ngươi, muốn biết đôi giày này là tự ngươi làm sao?"

"Giày?" Phiến Nhu hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn giày thêu mình mang, nói, "Giày này không phải ta làm, là Tử Thị làm cho ta. Lúc ấy, Tử Thị làm ba đôi, ta và nàng ấy, còn cả nha đầu La Chước kia, mỗi người một đôi."

"Ngươi nói ba người các ngươi ai cũng có một đôi?" Vân Trân hỏi.

"Ừ, đúng vậy. Sao thế? Ngươi cũng muốn?"

"Không, không có gì."

...

Phiến Nhu rời đi.

Vân Trân đứng bên ngoài một lúc, mãi đến khi gió nổi lên, nàng mới nắm chặt cổ áo, xoay người trở về.

Trong cung này, cái gì cũng tốt, nhưng lại rất khó tìm được bằng hữu có thể thổ lộ tâm tình.

Ngươi nói tỷ muội tình thâm?

Nhưng tỷ muội tình thâm đứng trước hoàng quyền phú quý, ích lợi của bản thân mình, cũng sẽ trở nên vô cùng yếu ớt. Đôi khi, cho dù ngươi không muốn hại người, người khác, thế cục, cũng sẽ ép ngươi phải làm như vậy.

Ngươi không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ngươi mà chết (*).

(*) Câu nói trích trong Tấn Thư, quyển thứ 69, là câu nói của Vương Đạo (276-339), là đại thần, tể tướng dưới thời Đông Hán trong lịch sử Trung Hoa

Ngươi nói tình yêu cao thượng?

Tình yêu?

Nữ nhân trong cung đều vây quanh nam nhân ngồi trên long ỷ kia.

Cho dù hắn yêu ngươi sâu đậm, nhưng hắn vẫn sẽ vì cân bằng thế lực khắp nơi, lấp đầy hậu cung.

Nói đến cung, thứ không được chấp nhận nhất trong hoàng cung này chính là chân tình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play