Huân Nhi nhờ quen thuộc địa hình trong núi, liều chết trốn thoát, may mà giữa đường gặp được bọn họ nên mới được cứu.

"Ơn cứu mạng của công tử, Huân Nhi suốt đời khó quên, xin công tử nhận của Huân Nhi một lạy." Nói rồi, Huân Nhi liền quỳ xuống.

"Huân Nhi cô nương xin đứng lên." Triệu Húc duỗi tay.

Vân Trân ở bên cạnh đỡ Huân Nhi đứng dậy.

"Vậy hiện giờ Huân Nhi cô nương có dự định gì không?" Triệu Húc hỏi.

"Ta... Ta..." Nói tới đây, Huân Nhi lại muốn khóc, "Gia gia bị kẻ ác giết chết, nhà ta cũng bị kẻ ác chiếm mất, ta... Ta cũng không biết mình nên đi đâu... Lúc trước nghe gia gia nói ta có người dì ở phương Bắc, có lẽ... Ta có thể..."

Câu tiếp theo, Huân Nhi không nói.

Nhưng người ở đây đều hiểu.

Phương Bắc...

Ôn dịch lần này bắt nguồn từ phương Bắc.

Hiện tại, kinh thành đã như thế, vậy phương Bắc... E rằng sớm đã thành địa ngục trần gian.

Triệu Húc nghĩ nghĩ, nói: "Chúng ta muốn tới một thôn tên Đào Hoa, nếu Huân Nhi không vội đi, có thể lên đường cùng chúng ta, có điều... Hành trình rất nguy hiểm."

"Huân Nhi không sợ nguy hiểm!" Huân Nhi lắc đầu, "Thôn Đào Hoa? Mọi người nói thôn Đào Hoa? Ta hình như biết..."

"Cô nương thật sự biết?" Triệu Húc vội hỏi.

"Đúng vậy." Huân Nhi rụt cổ, gật đầu, "Nếu mọi người muốn đi thôn Đào Hoa, Huân Nhi có thể dẫn đường."

Triệu Húc nghe vậy, trao đổi ánh mắt với Vân Trân, gật đầu: "Vậy làm phiền Huân Nhi cô nương."

...

Lôi Tiêu dẫn Huân Nhi đi lấy lương khô.

Triệu Húc gật đầu với Vân Trân, hai người tránh sang một bên.

"Có phát hiện chỗ nào đáng nghi không?" Triệu Húc hỏi.

"Tạm thời không có." Vân Trân lắc đầu.

Vừa rồi, nàng nhân lúc Huân Nhi thay y phục cùng thời điểm bắt mạch, tự mình kiểm tra, phát hiện xiêm y nàng ấy mặc đều là vải thô, thoạt nhìn không khác sơn nữ bình thường. Còn nữa, nàng ấy chắc là cũng không biết võ công, có điều...

"Có điều cái gì?" Triệu Húc hỏi.

Vân Trân hơi do dự.

Vượt qua nhiều việc như vậy, bọn họ bắt đầu nghi ngờ có kẻ âm thầm thao túng thôn dân cảm nhiễm, muốn gây bất lợi cho Triệu Húc, lúc này, đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ bị người ta đuổi giết.

Triệu Húc cảnh giác cũng rất bình thường.

Thời điểm kiểm tra, Vân Trân không hề phát hiện trên người Huân Nhi có chỗ nào bất thường, dường như tất cả đều như nàng ấy nói.

Có điều, đối với vị Huân Nhi cô nương này...

Nàng ấy vô cùng xinh đẹp, không hề thua kém La Chước, hơn nữa từ lời nói cử chỉ, ngoại trừ hoảng loạn ban đầu, biểu hiện lúc sau thật sự... Quá hoàn hảo.

Nếu một hai phải nói ra điểm nào đó, vậy chỉ có thể là "trực giác của nữ nhân".

Nhưng trực giác này, nàng lại không thể nói với Triệu Húc.

"Không có gì." Cuối cùng, Vân Trân lắc đầu, "Có lẽ vừa trải qua quá nhiều việc, thiếp hơi lo lắng."

Triệu Húc duỗi tay ôm nàng vào lòng, cằm nhẹ nhàng cọ xát đỉnh đầu nàng: "Ta sẽ đưa nàng hồi kinh."

...

"Huân Nhi cô nương? Huân Nhi cô nương?"

Cách đó không xa, Lôi Tiêu gọi Huân Nhi vài tiếng, Huân Nhi mới hoàn hồn.

"Cô nương sao vậy?" Lôi Tiêu hỏi.

"Hả? Không, không có gì..." Huân Nhi cúi đầu, nhân cơ hội duỗi tay vén tóc ra sau tai, che giấu ánh mắt khác thường, "Chỉ là nhớ tới thi thể của gia gia còn ở trong núi... Thây cốt chưa lạnh, trong lòng Huân Nhi rất khó chịu..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play