Nhưng người đối diện không hề mở miệng, chỉ giơ cây đuốc trong tay đi về phía họ vài bước.

"Không được nhúc nhích!" Lôi Tiêu quát lớn, "Còn qua đây, bọn ta sẽ không khách khí."

Nhưng người cảm nhiễm ôn dịch không hề bị Lôi Tiêu uy hiếp, lại tiếp tục đi về trước.

Roẹt roẹt roẹt.

Vân Trân nghe tiếng ngự lâm quân rút đao.

Học đồ sợ hãi co rúm bên cạnh Vương thái y.

Vân Trân vén màn xe, nhìn ánh lửa đối diện, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.

Rất nhanh, những người cầm đuốc đó đã xông tới bọn họ.

Ngự lâm quân kéo khẩu trang lên, nghênh chiến. Họ giơ tay chém xuống, liền có người ngã xuống đất.

...

Vân Trân ngồi trong xe ngựa.

Xung quanh, người của ngự lâm quân bảo vệ họ.

Nếu có người cảm nhiễm ôn dịch xông trước phòng ngự, ngự lâm quân lập tức chém chết những người đó.

Vân Trân cắn răng.

Rõ ràng chỉ là bá tánh bình thường tay không tấc sắt, vì sao lại có chấp niệm lớn như vậy, một hai phải xông tới?

Bọn họ xông tới để làm gì?

Chẳng lẽ để lây bệnh cho bọn họ?

Vân Trân không rõ.

"A!"

Đúng lúc này, có người vượt qua phòng tuyến, xông tới xe ngựa, mắt thấy người nọ đã sắp đụng tới con ngựa phía trước.

"Hộ tống thái y đi!"

Lôi Tiêu một đao chém ngã người trước mặt, quay đầu, ra lệnh với ngự lâm quân bên phía xa ngựa.

Nhưng ngự lâm quân bên này sớm đã bị người bệnh quấn lấy, nhất thời không có cách nào thoát ra. Ngay lúc này, Vân Trân đột nhiên lăn ra, gỡ rơi ngựa xuống, đánh vào ngựa.

Con ngựa bị đau, lập tức chạy đi.

...

Gió đông giá rét thổi mạnh qua mặt nàng.

Hiện tại lại là buổi tối, căn bản không thể nhìn rõ đường đi. Vân Trân chỉ có thể dựa theo trực giác điều khiển xe ngựa chạy như điên.

Đột nhiên, cây cối xung quanh biến mất.

Bọn họ chạy ra khỏi rừng cây.

Vân Trân nghe động tĩnh phía sau ngày càng nhỏ, mới chậm rãi dừng lại.

"Đây... Đây là nơi nào?"

Lúc này, Vương thái y run rẩy bò ra, mê mang nhìn xung quanh.

Vân Trân lắc đầu.

Khi nãy chỉ lo đào tẩu, căn bản không kịp nghĩ nhiều, hiện tại chỉ có thể căn cứ vào ánh trăng mơ hồ phán đoán bọn họ đang chạy theo hướng Bắc.

"Bây giờ... Nên làm sao đây?" Vương thái y hỏi.

Hiển nhiên, ông ấy vẫn còn hoảng sợ.

"Cứ đi trước rồi tính." Vân Trân nói.

"Còn... Những ngự lâm quân đó?" Tiểu học đồ run rẩy hỏi.

Vân Trân và Vương thái y đều không trả lời.

Bởi vì họ không biết nên trả lời thế nào.

Tuy rằng trước khi xuất phát, nhóm người họ ngoại trừ Vân Trân nửa đường mới tỉnh lại đều đã chuẩn bị tinh thần chết bất cứ lúc nào. Nhưng bọn họ mới ra khỏi phạm vi kinh thành, còn chưa tiếp cận cái thôn kia, đã gặp phiền toái lớn như vậy.

Ôn dịch sẽ lây bệnh.

Tiếp xúc với những người cảm nhiễm ôn dịch đó càng lâu, tỷ lệ cảm nhiễm càng lớn.

Những ngự lâm quân ở lại cản phía sau, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Có thể sống sót hay không, chỉ có thể xem ý trời.

Nếu cuối cùng toàn quân bị diệt, vậy trọng trách tìm kiếm cái thôn thần bí kia chỉ có thể giao cho bọn họ.

Người già, phụ nữ và trẻ em.

Bọn họ chỉ đành tiếp tục đi về phía trước...

Không còn đường lui nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play