Vân Trân đứng sau vách tường, bị nội dung nghe được dọa cho sợ ngây người.

Nàng cũng không chú ý các nàng nói xong khi nào.

Phiến Nhu bỏ đi, La Chước xoa cánh tay, trở về. Lúc đi qua chỗ ngoặt, nàng ta liền thấy Vân Trân đứng ở đó.

Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

La Chước sợ sệt hỏi: "Ngươi nghe thấy hết rồi?"

Vân Trân dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng ta, gật đầu: "Lời Phiến Nhu vừa nói, rốt cuộc có phải sự thật hay không?"

"Không đúng không đúng..." La Chước vội gật đầu, gấp tới độ muốn khóc, "Thật sự không phải ta... Ngươi cũng biết, Phiến Nhu luôn có thành kiến với ta. Đêm đó sau khi tách nhau ra, nàng ấy cứ quở trách ta, nói ta liên lụy mọi người. Lòng ta cũng rất áy náy. Khi tới trên cầu, Phiến Nhu chỉ lo mắng ta, không chú ý dưới chân, kết quả không cẩn thận ngã xuống."

Nói tới đây, La Chước cười khổ, "Sự việc quá đột ngột, Phiến Nhu một mực khẳng định là ta đẩy nàng ấy xuống. Mấy ngày nay, ta đã giải thích với nàng ấy rất nhiều lần, nàng ấy đều không tin ta..."

Là thế sao?

Vân Trân nhíu mày.

"Vậy ngươi và Phiến Nhu..." Vân Trân hỏi.

"Ta biết, Phiến Nhu không thích ta." La Chước cúi đầu, "Nàng ấy luôn cảm thấy ta yếu đuối, nhát gan, sợ phiền phức, luôn liên lụy tới Tử Thị... Nàng ấy luôn khinh thường ta, ta biết... Ngày thường, nàng ấy khó xử ta cũng thôi đi, nhưng tội lớn giết người, ta tuyệt đối không dám nhận..."

"Vậy à." Vân Trân gật đầu.

Phiến Nhu không thích La Chước, ngày đầu Vân Trân tới Vĩnh Hạng đã biết.

Nhìn dáng vẻ La Chước, tối ngày đó hình như thật sự là sự cố.

"Ngươi yên tâm đi. Nếu ngươi không hại Phiến Nhu, một ngày nào đó Phiến Nhu sẽ hiểu ngươi." Vân Trân nói.

"Chỉ mong là vậy." La Chước cười khổ.

...

Vì không cẩn thận nghe lén chuyện giữa La Chước và Phiến Nhu, Vân Trân tạm thời gác chuyện gặp Liễu Trản Anh hôm nay sang một bên.

Chuyện chỉ lam khổng tước tuy rằng đã hạ màn, nhưng mấy ngày gần đây, Trương quản sự trông chừng các nàng rất nghiêm. Từ khi có thể xuống giường, Vân Trân bị phân không ít công việc.

Lại qua nửa tháng.

Vân Trân phát hiện không có ai tới tìm nàng nữa.

Giống như chuyện ở hồ Thái Dịch đêm đó chỉ là một giấc mộng, nhưng nàng biết, sự việc sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.

Hôm nay, trong phòng các nàng có người đi theo quản sự ra ngoài Vĩnh Hạng đưa đồ.

Sau khi trở về, nàng ấy kể bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn.

"Các ngươi biết không? Bên ngoài đang có ôn dịch! Nghe nói ban đầu chỉ có ở phía Bắc, sau đó lan rộng tới kinh thành... Hơn mười ngày trước, bệ hạ và hoàng tử cùng các vị đại thần đã bị chuyện ôn dịch làm cho sứt đầu mẻ trán."

"Ôn dịch? Triều đình không phái thái y đi xem sao?" Tử Thị hỏi.

"Sao mà không phái?" Nha đầu kia nói, "Nhưng phái đi rồi vẫn không làm gì được. Hơn nữa thái y được phái đi, cuối cùng đều cảm nhiễm ôn dịch, chết ở bên ngoài. Hai ngày trước, trong kinh thành đã có người sốt cao, bị đưa đi cách ly rồi... Hiện tại lòng người trong cung đều hoang mang... Nghe nói Lục hoàng tử đã bị phái đi..."

"Cái gì?" Vân Trân mở to hai mắt nhìn người nọ, "Ngươi nói Lục hoàng tử bị phái đi? Bị phái đi đâu?"

"Đúng vậy." Người nọ bị ánh mắt của Vân Trân dọa sợ, "Phái đi đâu thì ta không biết, có lẽ là ngoài thành... Hoặc là phương Bắc?"

Nha đầu kia không chắc chắn.

Trái tim Vân Trân chợt lạnh đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play