"Trân Nhi!"
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi ngất đi, Vân Trân nghe Triệu Húc run rẩy gọi.
Sau đó, nàng hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
...
"Sao lại thế?" Triệu Kỳ đứng trên cầu, hỏi Lưu Vân Bạch đứng cạnh.
Lưu Vân Bạch nhàn nhạt nhìn lướt qua tình hình trong hồ: "A Húc không thể nhìn người khác chết trước mặt mình. Đi thôi, không còn sớm nữa. Sáng mai lâm triều còn phải giao cách giải quyết ôn dịch cho phụ hoàng. Ta không có nhiều thời gian ở lại đây đâu."
Nói xong, Lưu Vân Bạch xoay người rời đi.
Có điều, khi tầm mắt hắn đảo qua đám người, hơi dừng lại ở chỗ Tử Thị, sau đó liền khôi phục như thường.
Đúng là không ngờ nàng còn trở về!
Thật sự không sợ chết sao?
Có điều như vậy cũng tốt.
Điều đó chứng minh, uy hiếp và nhược điểm của Lục hoàng đệ kia của hắn lần nữa quay lại.
...
Triệu Kỳ nhìn Lưu Vân Bạch, nhìn Triệu Húc đã sắp lên bờ.
Cuối cùng, gã vẫn lựa chọn đi trước.
Triệu Hi nói không sai!
Thời gian không còn nhiều.
Lục hoàng đệ này của họ xưa nay thiện tâm.
Nếu hắn đã muốn ở lại làm chuyện tốt, vậy gã cũng không ngại để hắn ở lại. Hiện tại trở về tìm môn khách và lão sư thương lượng đối sách mới là việc cấp bách.
"Chiếu cố Lục hoàng tử cho tốt." Triệu Kỳ phân phó hộ vệ trên cầu.
Nói xong, gã cũng dẫn người của mình rời đi.
Cho nên, gã không nhìn rõ Vân Trân nằm trong lòng Triệu Húc.
...
"Vân Trân! Phiến Nhu!"
Thấy Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử đều đi rồi, Tử Thị nhân lúc hộ vệ không chú ý tới mình, vội chạy tới bờ hồ.
La Chước nắm chặt vạt áo nhìn Phiến Nhu được hộ vệ cứu lên cùng Vân Trân nằm trong lòng Lục hoàng tử, đôi mắt xinh đẹp trở nên phức tạp.
Nhưng rất nhanh, nàng đã khôi phục như trước, đuổi theo Tử Thị. .
Truyện Full...
Thời điểm Vân Trân tỉnh lại đã là chiều hôm sau.
Nàng phát hiện xiêm y trên người đã đổi, bản thân đang nằm trên giường ở Vĩnh Hạng.
"Khụ khụ khụ..."
Nàng ấn lồng ngực, ngồi dậy.
Kẽo kẹt.
Đúng lúc này, Tử Thị bưng thuốc tới. Thấy Vân Trân đã tỉnh, Tử Thị vội chạy tới đỡ lấy nàng: "Vân Trân, ngươi tỉnh rồi! Đừng ngồi dậy, nằm xuống trước đã. Thái y nói sau khi tỉnh lại, ngươi phải nghỉ ngơi nhiều."
"Thái y gì?" Vân Trân cau mày, lần nữa nằm xuống dựa vào tường, nhìn Tử Thị, "Đúng rồi, sao ta lại ở đây? Ta nhớ khi ấy mình ở trong hồ Thái Dịch, ta..."
Hình như nhìn thấy người đó...
"A, chuyện này nói ra thì rất dài. Khi ấy ngươi ở trong hồ sắp mất hết tri giác, sau đó là Lục hoàng tử nhảy xuống cứu ngươi..."
"Cái gì?"
Nghe đến đây, Vân Trân mở to hai mắt.
Là... Hắn...
Chẳng lẽ cảnh tượng trước khi hôn mê không phải ảo giác, mà là sự thật?
Nàng, thật sự nhìn thấy hắn?
Tử Thị thấy nàng khiếp sợ, cho rằng nàng biết mình được hoàng tử cứu nên hoảng loạn, vì thế vội giơ tay sờ đầu nàng, an ủi: "Ngươi đừng quá kinh ngạc. Tối qua thật sự là Lục hoàng tử cứu ngươi, hơn nữa cũng là ngài ân phân phó người đưa ngươi và Phiến Nhu về Vĩnh Hạng, còn mời thái y cho các ngươi. Đúng rồi, Lục hoàng tử biết chúng ta tới hồ Thái Dịch để tìm vân ẩn tháo, cho nên ngài ấy đã ban cho chúng ta chỉ lam khổng tước mới, bây giờ không cần lo Trương quản sự đưa chúng ta tới chỗ Lãnh đại nhân ở Dịch Đình rồi..."
Tử Thị còn nói gì nữa, nhưng Vân Trân đã không thể nghe lọt tai.
Lúc này, trong đầu nàng chỉ có một việc.
Triệu Húc biết rồi.