Thiệu Ngục là nơi thẩm vấn phạm nhân của Dịch Đình.

Tuy rằng Vĩnh Hạng cũng tương đương với ngục giam, nhưng Thiệu Ngục ở Dịch Đình lại có thể dụng hình.

Người vào Thiệu Ngục rất ít khả năng sống sót bước ra.

Nếu La Chước thật sự bị đưa vào Thiệu Ngục của Dịch Đình kia, thân thể nàng ấy yếu đuối, khẳng định không chịu nổi khổ hình.

"Phiến Nhu..."

Có người mới gọi một tiếng, Vân Trân liền thấy Phiến Nhu chạy ra ngoài.

Lúc này, mặc kệ nếu không hoàn thành công việc sẽ bị Trương quản sự trừng phạt thế nào, nàng buông công việc trong tay xuống, cũng đuổi theo.

Chờ các nàng chạy tới chỗ La Chước, phát hiện tình hình bên trong đã rất lộn xộn.

Trương quản sự đang lôi kéo La Chước, chuẩn bị kéo nàng ấy ra ngoài. Tử Thị quỳ gối trước mặt Trương quản sự, khóc lóc cầu xin bà ta bỏ qua cho La Chước.

"Bỏ qua cho ả? Vậy ả có biết chỉ lam khổng tước dùng để thêu phượng bào của Hoàng Hậu nương nương không? Hiện tại lại bị ả trộm đi, còn nói không thấy đâu! Không kéo ả tới Dịch Đình cho Lãnh đại nhân, trừng phạt ả, chẳng lẽ muốn tất cả người ở Vĩnh Hạng chôn cùng ả sao?" Nói xong, Trương quản sự đẩy Tử Thị ra.

"'Trương quản sự, cầu xin người..." Tử Thị bị đẩy ngã xuống đất, duỗi tay về phía Trương quản sự.

"Tử Thị, Tử Thị..."

Phiến Nhu và Vân Trân chạy tới đỡ Tử Thị dậy.

"Rốt cuộc chuyện này là thế nào? La Chước sao có thể làm mất chỉ may phượng bào của Hoàng Hậu nương nương?" Vân Trân hỏi, "Phượng bào của Hoàng Hậu nương nương không phải nên do tú nương trong cung thêu thùa sao? Sao chỉ lam khổng tước lại xuất hiện ở Vĩnh Hạng? Còn bị La Chước trộm đi?"

Lời này Vân Trân như đang hỏi Tử Thị, lại như đang hỏi Trương quản sự muốn đưa La Chước đi.

Trương quản sự nhướng mày, cả giận nói: "Ngươi hỏi nhiều vấn đề như vậy làm gì? Chính là ả vào phòng của ta ăn trộm chỉ lam khổng tước."

Thì ra sáng nay, Trương quản sự tới chỗ nhóm tú nương, thấy trong phòng tú nương có đủ loại sợi tơ dùng để làm phượng bào cho Hoàng Hậu, trong đó có chỉ lam khổng tước. Chỉ lam khổng tước khác với những loại chỉ khác, ngoại trừ đây là thứ độc nhất vô nhị, còn có một nguyên nhân chính là trên sợi chỉ phát ra ánh sáng nhè nhẹ, nhìn qua giống như được khảm trân châu.

Trương quản sự vừa thấy, liền yêu thích không rời tay.

Quan hệ giữa bà ta và tú nương kia thân thiết, liền muốn mượn mang về Vĩnh Hạng xem, trễ một chút sẽ mang trả lại.

Tú nương nghĩ mọi người đều là người quen, cũng không mất bao nhiêu thời gian, liền đồng ý cho bà ta mang chỉ lam khổng tước đi.

Kết quả Trương quản sự không ngờ mới mang chỉ lam khổng tước bà ta về, bên kho vải xảy ra chút chuyện, bà ta phải buông chỉ lam khổng tước xuống, ra ngoài xem. Chờ bà ta quay lại, chỉ lam khổng tước vốn đặt trên bàn đã không thấy tăm hơi.

Trương quản sự hoảng sợ.

Đúng lúc này, bà ta nhìn thấy Phi Ương đi ngang.

Phi Ương tố cáo khi nãy La Chước tới phòng bà ta.

Trương quản sự nghe xong, nổi giận đùng đùng tới chỗ thêu thùa, tìm được La Chước liền hỏi nàng có phải vừa tới phòng bà ta không.

La Chước trả lời có.

Chỉ nàng ấy cần dùng đã hết, muốn đi báo cáo Trương quản sự.

Nàng ấy nói, nàng ấy thấy trong phòng Trương quản sự không có ai, nên rời đi, căn bản không hề nhìn thấy chỉ lam khổng tước gì cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play