Không bao lâu, chuyện Lục hoàng tử Triệu Húc trúng độc tỉnh lại đã truyền khắp kinh thành.

"Không ngờ hắn mạng lớn như thế."

Giờ phút này, Triệu Kỳ đang chơi cờ với Triệu Ngọc Nhung trong đình. Triệu Kỳ nghe cung nhân bẩm báo xong, nắm chặt quân cờ.

Triệu Ngọc Nhung ngồi đối diện gã, khẽ cười, đặt quân cờ màu đen trong tay xuống bàn cờ.

"Ngũ hoàng huynh, huynh thua rồi." Triệu Ngọc Nhung ngẩng đầu nhìn Triệu Kỳ, nói.

Triệu Kỳ hoàn hồn, nhìn bàn cờ, vẫy tay với Triệu Ngọc Nhung: "Cờ nghệ của Ngọc Nhung đúng là càng ngày càng lợi hại, khó trách mấy ngày trước ở Ngự Thư ta nghe phụ hoàng huynh khen muội."

"Là Ngũ hoàng huynh nhường Ngọc Nhung. Bằng không, với cờ nghệ của Ngọc Nhung sao có thể thắng Ngũ hoàng huynh?" Triệu Ngọc Nhung mỉm cười.

Triệu Kỳ định tiếp lời, lúc này, người của Vương Hoàng Hậu tới, nói Hoàng Hậu nương nương triệu kiến gã.

Triệu Kỳ biết, có lẽ là vì chuyện Triệu Húc tỉnh lại.

Tuy rằng bất mãn, nhưng gã vẫn cáo từ rời đi.

...

Triệu Ngọc Nhung ngồi trong đình hóng gió nhìn Triệu Kỳ đi xa dần.

Lúc này, cung nữ tâm phúc của ả tới gần, thì thầm vài câu.

Cung nữ tâm phúc nói xong, Triệu Ngọc Nhung nhíu mày, lạnh giọng: "Tiếp tục tra! Nhất định phải điều tra ra thân phận của người nọ!"

"Vâng, công chúa." Cung nữ tâm phúc đáp.

...

"Nguyên Bảo."

"Điện hạ, ngài đừng đứng dậy, mau nằm xuống giường đi. Thái y nói ngài mới giải độc, hiện giờ cần tĩnh dưỡng."

Thấy Triệu Húc muốn xuống giường, Nguyên Bảo vội chạy tới khuyên nhủ.

Triệu Húc thấy hắn lại muốn lấy mẫu phi ra, đành nằm xuống.

"Ngươi nói người giải độc cho ta là Tôn đại phu?" Triệu Húc hỏi.

"Đúng vậy, chính là Tôn đại phu từng đến Thanh Lương sơn trang khi điện hạ còn ở Nam Hoang." Nguyên Bảo trả lời, "Điện hạ, ngài nhắc tới ông ấy làm gì?"

Nguyên Bảo nói xong, cẩn thận quan sát Triệu Húc.

"Không có gì." Triệu Húc lắc đầu, "Ta chỉ cảm thấy lần này Tôn đại phu đã cứu ta, ta lại không thể giáp mặt báo đáp ông ấy, trong lòng có hơi băn khoăn."

"Điện hạ cần gì nghĩ nhiều, nương nương chắc chắn ban thưởng cho ông ấy. Hơn nữa, một người trong giang hồ như ông ấy cũng không thích ở trong cung, sau khi biết điện hạ không sao liền rời đi."

"Là thế sao?" Triệu Húc suy tư gật đầu.

Lúc này, có nội thị mang trà vào.

Triệu Húc nhìn nội thị tới.

Sao hắn lại cảm thấy hạ nhân mấy ngày nay ra ra vào vào phòng hắn dường như đều là người mới?

Hỏi Nguyên Bảo, Nguyên Bảo chỉ nói thời điểm hắn trúng độc, tâm trạng mẫu phi hắn không tốt, xử lý vài người.

Triệu Húc tuy còn thắc mắc, nhưng hắn dù sao cũng mới tỉnh lại, không có nhiều sức lực nghĩ nhiều như vậy.

Dần dần, hắn cũng quên mất chuyện này.

Nguyên Bảo hầu hạ mấy ngày, phát hiện Triệu Húc không hỏi chuyện đổi người nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

May mà điện hạ không tiếp tục truy hỏi, bằng không, hắn cũng không biết nên trả lời thế nào.

Đức Phi nương nương muốn che giấu chuyện của Trân Nhi.

Hắn chẳng qua chỉ là một nội thị nho nhỏ, làm gì có gan trái ý nương nương?

Có điều, cũng không biết Trân Nhi sao rồi?

Điện hạ đã tỉnh, nương nương sẽ để nàng ấy xuất cung sao?

...

"Ngươi biết, bổn cung sẽ không để ngươi sống sót rời khỏi hoàng cung."

Giờ phút này, trong Chiêu Đức Cung, Đức Phi ngồi bên trên nhìn Vân Trân đứng phía dưới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play