"Sư phụ, xin đợi một chút! Sư phụ..." Vân Trân đuổi theo tới một góc không người, cản Độc Thủ Y tiên lại, "Sư phụ..."

"Con còn đuổi theo làm gì?" Độc Thủ Y Tiên thở dài, "Thái độ khi nãy của ta đã rất rõ ràng, Lục hoàng tử không cứu được! Con vì sao còn chưa hiểu?"

"Không, sư phụ, người gạt con!" Vân Trân lắc đầu, "Người có cách, người chắc chắn có cách."

"Không không không, ta không biết con đang nói gì cả." Độc Thủ Y Tiên quay đầu, muốn tìm một con đường khác.

"Sư phụ!" Vân Trân giang tay chắn phía trước ông ấy, "Cầu xin người, cứu chàng đi... Con biết, người nhất định có cách, vì sao không nói? Vì dược liệu khó tìm sao? Hay phải trả giá bằng tính mạng?"

Bị Vân Trân nhìn chằm chằm, Độc Thủ Y Thiên khó xử, không muốn nhìn thẳng vào mắt nàng: "Con nói hươu nói vượn gì đó! Sư phụ con từng tuổi này, gạt con làm gì? Huống hồ, mấy năm nay vi sư cũng dạy con không ít. Nếu vi sư giải được độc, có thể giấu con sao?"

Nói xong, Độc Thủ Y Tiên lại muốn rời đi.

Nhưng Vân Trân chắn trước mặt không ấy, không cử động.

Sư đồ hai ngươi cứ giằng co ở hoa viên như vậy.

Độc Thủ Y Tiên thở dài: "Con rốt cuộc muốn thế nào? Vi sư đã nói, không thể giải, không thể giải! Con còn muốn thế nào? Nè, con làm gì vậy? Mau đứng lên, đừng quỳ..."

"Không, sư phụ." Vân Trân quỳ gối trước mặt Độc Thủ Y Tiên, ngẩng đầu, bắt lấy tay ông ấy, "Người đừng lừa đồ nhi, đồ nhi biết, người chắc chắn có cách. Người lừa gạt đồ nhi như vậy, có phải vì cách giải độc khiến người khó lựa chọn đúng không? Là vì cần con trả giá gì sao?"

"Con..."

"Cho nên, đây là sự thật... Người thật sự có cách, nhưng cách đó... Sư phụ, người cũng biết chàng quan trọng với con thế nào. Nếu chàng không thể sống, cuộc đời con còn ý nghĩa gì nữa? Sư phụ, cầu xin người, cầu xin người nói con biết cách giải độc... Dù cái giá phải trả lớn thế nào, con đều phải cứu chàng!"

"Con, con..." Thấy nàng đã kiên quyết, Độc Thủ Y Tiên biết mình không thể thay đổi suy nghĩ của nàng, chỉ đành kéo tay nàng, "Vậy con đứng lên trước đi."

"Sư phụ, người đồng ý rồi?" Vân Trân cẩn thận hỏi.

"A." Độc Thủ Y Tiên nghiêng đầu, thở dài.

Vân Trân thả lỏng, biết ông ấy đã đồng ý.

Nàng vội đứng dậy, kích động nhìn ông ấy: "Sư phụ, cách cứu chàng rốt cuộc là gì?"

Độc Thủ Y Tiên do dự nói ra bốn chữ: "Lấy mạng đổi mạng."

"Lấy mạng đổi mạng?" Vân Trân mở to hai mắt.

"Không sai." Độc Thủ Y Tiên nhìn nàng, bi thống nói, "Con có biết Lục điện hạ trúng độc gì không? Là Từ Bi Độ!"

"Từ Bi Độ..." Vân Trân mờ mịt.

"Phật cũng cầm đao tàn sát chúng sinh, ma cũng từ bi với người đời. Từ Bi Độ, Từ Bi Độc... Độc này gọi là từ bi, nhưng lại không hề từ bi. Ma tới độ thế gian, một mạng đổi một mạng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play