Tiếng "cu gáy" kia quả thật là kẻ đứng sau triệu hoán.

Nam nhân mặt trắng không hề do dự, lập tức chạy ra khỏi Hồi Hồn trấn, vào núi rừng gần đó.

Lúc trước Bát sư huynh và ám vệ của Triệu Húc đều theo dõi bóng đen đến núi rừng, bởi vậy thời điểm nhìn thấy nơi đó, họ không hề cảm thấy kỳ quái. Có điều, nam nhân mặt trắng kia càng đi càng sâu, càng đi càng nhanh, Bát sư huynh và ám vệ không thể không vực dậy tinh thần.

Nửa giờ sau, nam nhân mặt trắng cuối cùng cũng dừng lại.

Gã dừng ở một khe núi.

Khe núi đó thế mà là bãi tha ma, diện tích lớn hơn bãi tha ma ngoài trấn rất nhiều. Âm khí khắp nơi, vô cùng khủng bố.

Lúc này, bọn họ thấy một người đi ra. Bộ dáng kẻ đó giống hệt nam nhân mặt trắng, hai mắt mù lòa, sắc mặt trắng bệch. Không biết hai người giao lưu thế nào, chớp mắt liền biến mất trước mặt họ.

"Ta còn tưởng mình bị hoa mắt." Bát sư huynh vuốt ngực, sợ sệt nói, "Đi theo tiểu ám vệ kia qua xem, nơi đó không có gì cả... Chỉ còn một phần mộ..."

Không sai, nơi nam nhân mặt trắng cũng đồng lõa của gã đứng không có cửa, cũng không có ám đạo, chỉ có một phần mộ. Bên cạnh phần mộ vẫn là phần mộ.

"Người không thể đột nhiên biến mất, càng không thể trốn vào phần mộ." Lúc ấy, Bát sư huynh nói nửa thật nửa giỡn. Hắn cố ý nói như vậy, thật ra là muốn ở nơi âm khí quá nặng nói đùa một chút, cho chính mình thêm lá gan.

Không ngờ hắn vừa nói xong, ám vệ thật sự cầm kiếm, dò xét phần mộ trước mặt.

Kết quả, đúng là tìm được cơ quan.

Không biết ám vệ ấn nơi nào, phần mộ trước mặt họ chậm rãi dời sang hai bên, lộ ra hang động có thể cho một người đi vào.

Bát sư huynh sợ sệt.

Hắn còn chưa hoàn hồn lại, ám vệ đã nhảy vào.

Bát sư huynh hơi do dự, cũng đi theo.

Bên trong đen sì, duỗi tay không thấy ngăm ngón.

Có lẽ do nam nhân mặt trắng và đồng lõa của gã đều là người mù, cho nên có ánh sáng hay không đối với họ mà nói không có ảnh hưởng quá lớn.

...

"Sau đó, chúng ta tiếp tục đi vào trong..." Bát sư huynh thở dài.

Họ không thấy gì bên trong, lại không dám đốt lửa, chỉ có thể dựa vào thính giác, cảm nhận phía trước không có ai, ở nơi tối tăm sờ soạng đi tiếp.

Nhưng dù họ cẩn thận, vẫn không thắng nổi những kẻ sinh ra đã thích nghi với bóng tối.

Đi không bao lâu, bọn họ đã bị đối phương phát hiện.

Cơ quan khởi động, bọn họ bị nhốt trong đường hầm.

Sau khi bị nhốt, bọn họ phải tốn rất nhiều sức lực mới bò ra.

Bởi vậy, lâu như thế mới trở về.

...

Bát sư huynh nói xong, trong phòng an tĩnh lại.

Một nhóm người sống trong lòng đất.

Nếu là thế thì giải thích được vì sao nam nhân mặt trắng sợ ánh sáng như vậy?

Có lẽ quanh năm suốt tháng sống dưới đất, hơn nữa dưới tác dụng của thuốc, cho nên rất sợ ánh sáng.

Nếu đã tìm được hang ổ của những người đó, để tránh đêm dài lắm mộng, sau khi thương lượng, bọn họ quyết định đợi trời sáng sẽ tới nơi Bát sư huynh nói, xem xét tình hình.

Nếu may mắn, nói không chừng có thể tìm được tung tích của người cầm đèn.

...

Bởi vì mọi người đều một đêm không ngủ, bởi vậy thương lượng xong, họ quyết định về phòng, khôi phục thể lực rồi tính.

Vân Trân cảm thấy mình chỉ nằm trên giường một lát, trời bên ngoài đã sáng.

Chờ bọn họ xuống lầu dùng bữa, lại nghe một tin động trời.

Trên trấn lại có thiếu nữ mất tích.

Lần này, mất tích cùng lúc chín người!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play