"Đắc tội." Triệu Húc ôm quyền với thi thể trên giường.

Vân Trân hoàn hồn, thấy hắn đã mang bao tay, bắt đầu nghiêm túc kiểm tra thi thể của Miêu Miêu. Hắn kiểm tra phần đầu trước, sau đó là cánh tay, đến khi tới chân, hắn dừng lại, nhìn Vân Trân: "Vị cô nương này..."

"Ta họ Tôn." Vân Trân nói.

Tôn là họ của sư phụ Độc Thủ Y Tiên.

Hiện tại nàng không dám nói mình họ Vân, sợ sẽ bị Triệu Húc nghi ngờ.

"Tôn cô nương." Triệu Húc gật đầu, "Có thể giúp đỡ một chút không? Tuy rằng Miêu Miêu cô nương bất hạnh qua đời, nhưng nam nữ trước sau vẫn có khác biệt."

Vân Trân chờ hắn nói xong, nhìn thi thể hư thối nghiêm trọng trên giường.

Đừng nói nam nữ khác biệt, thi thể lúc này dù ai thấy cũng không nghĩ đó là thiếu nữ độ tuổi thanh xuân, càng không đắn đo đến vấn đề mạo phạm.

Nhưng Triệu Húc không giống.

Nàng biết, Triệu Húc không giống.

Cho dù hắn đã trưởng thành, nhưng mấy thứ "lễ nghi" "lễ phép" này đã khắc sâu vào người hắn, đời này rất khó bị lau sạch.

"Nếu cô nương để ý..."

Triệu húc thấy nàng trầm mặc, tưởng nàng khó xử. Dù sao, thi thể trước mặt thật sự có hơi đáng sợ, ngay cả Nguyên Bảo và vị "thiếu hiệp" kia cũng tránh mặt. Tôn cô nương còn là nữ hài, chỉ sợ càng khó chấp nhận.

"Không phải." Vân Trân biết hắn hiểu lầm, lắc đầu nói, "Để ta."

Nói rồi, nàng cũng lấy đôi bao tay trong túi trên eo mang vào, sau đó đi tới trước thi thể, vứt bỏ những suy nghĩ miên man ra khỏi đầu, bắt đầu nỗ lực dồn sự chú ý vào kiểm tra thi thể Miêu Miêu.

Thật ra kiểm tra thi thể với nàng mà nói...

Nếu là đời trước, e rằng nhìn cũng không dám. Mà đời này, có lẽ đã chết một lần, hoặc là vì đi theo sư phụ học y, học độc... Mấy năm ở Nam Hoang, nàng lại theo sư phụ tới không ít nơi, gặp không ít việc lạ, cho nên đối mặt với thi thể, nàng vẫn có thể chấp nhận được.

...

Thời điểm Vân Trân kiểm tra thi thể của Miêu Miêu, Triệu Húc ở bên cạnh nhìn. Khi thấy nàng chuẩn bị mở xiêm y thi thể ra, đầu hắn hơi nghiêng đầu, tầm mắt vừa lúc dừng trên sườn mặt của Vân Trân.

Hắn nhìn chằm chằm sườn mặt nàng, lại nhìn dáng vẻ trấn định của nàng... Đột nhiên, có cảm giác như từng quen biết, thật giống như đã gặp ở nơi nào đó.

Nhưng rất nhanh, hắn đã gạt suy nghĩ này ra ngoài.

Lúc này, Vân Trân dừng lại.

"Có phát hiện gì không?" Triệu Húc hỏi.

Vân Trân đè bụng thi thể: "Những chỗ khác không nhìn ra vấn đề, có điều chỗ này có hơi kỳ lạ."

"Kỳ lạ?" Triệu Húc nhìn nàng.

Vân Trân ngây ra một lúc, làm bộ quan sát thi thể, tránh ánh mắt của Triệu Húc.

"Ừ. Ta cảm thấy trong bụng nàng ấy chắc có thứ gì đó. Có lẽ, trong này có đáp án mà chúng ta cần."

"Cô nương muốn giải phẫu thi thể?" Triệu Húc kinh ngạc.

Người bên cạnh không chỉ không sợ xác chết, tiếp xúc với nó, hiện tại còn muốn giải phẫu?

"Ngài không cảm thấy chỗ này có hơi kỳ lạ sao?" Vân Trân ấn bụng thi thể, nói với Triệu Húc, "Theo lời Trương lão bá kể, Miêu Miêu hẳn đã chết gần một tháng. Những nơi khác đều đã hư thối, chỉ có bụng vẫn tính là hoàn hảo."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play