Cuối cùng, mẫu thân Thiết Trụ thật sự không thể bình tĩnh lại, phụ thân Thiết Trụ đành ở nhà, để Thiết Trụ, Vân Trân, Bát sư huynh cùng A Ngưu cách vách ra bờ sông xem xét.

Sắc mặt Thiết Trụ tái nhợt, rất xấu, có lẽ nghĩ đến che mẹ tuổi già trong nhà, cho nên mới mạnh mẽ ép buộc bản thân giữ bình tĩnh.

Vân Trân nhìn gã như thấy, trong đầu hiện lên mấy câu hỏi.

Sao lại thế này?

Chẳng lẽ thật sự là A Châu?

Nhưng đêm qua có người tới tra xét nhà Thiết Trụ, lúc này ném thi thể ra, không lẽ là muốn cảnh cáo họ?

Nghĩ đến đây, Vân Trân nhìn Bát sư huynh.

Có điều, Bát sư huynh không nhìn nàng, mà quay đầu nhìn chằm chằm một nơi cách đó không xa. Vân Trân nhìn theo tầm mắt hắn, phát hiện thế mà là một tiệm cơm, tức khắc bất lực.

Xem ra sự ăn ý không phải ai cũng có.

...

Sau thời gian dùng một chén trà nhỏ, bọn họ tới bờ sông phát hiện thi thể.

Lúc này, thi thể đã vớt từ dưới sông lên, xung quanh không ít người vây xem. Mọi người ghé tai nhau thảo luận. Có người phát hiện Thiết Trụ tới, liền nhường đường cho gã.

Thiết Trụ nghiêng ngả lảo đảo chạy tới chỗ thi thể, Vân Trân và Bát sư huynh theo sau.

Khi qua đám người, Vân Trân nhìn thấy một người trung niên đang kể chuyện sáng nay phát hiện thi thể.

Nữ thi thể này do ông ta phát hiện.

Sáng nay ông ta muốn rửa sân, nên ra bờ sông gánh nước. Kết quả không ngờ, vừa ném cái thùng xuống, liền nhìn thấy thi thể trôi lơ lửng, bị tảng đá giữa sông ngăn cản.

Trung niên hoảng sợ, vội đi gọi người dân gần đó.

Tiếp theo, Vân Trân lại nghe có người một ông già là "Trấn trưởng", nhìn dáng vẻ hẳn là trấn trưởng của Hồi Hồn trấn. Nàng không khỏi nhìn ông ta mấy lần.

"Thiếu Trụ à, đây có phải muội muội nhà ngươi không?"

"Có phải A Châu không? Nhìn rất giống."

"Có phải không vậy?"

Thiết Trụ ngồi xổm trước thi thể, bên cạnh có người không nhịn được mà hỏi.

Vân Trân đi đến phía sau Thiết Trụ, nhưng chỉ nhìn một cái, nàng liền quay đầu đi.

Thi thể đã bắt đầu hư thối, hơn nữa còn ngâm trong nước sông, hiện tại trở nên đáng sợ vô cùng.

Ngay khi có người hỏi đây có phải A Châu không, Thiết Trụ đột nhiên đứng bật dậy, lắc đầu: "Đây không phải muội muội A Châu nhà ta."

"Sao ngươi biết?" Có người hỏi.

Vân Trân nhìn Thiết Trụ.

Thiết Trụ chỉ vào thi thể dưới đất: "Bởi vì tay phải nàng ta có sáu ngón. Tay muội muội nhà ta chỉ có năm ngón."

Thiết Trụ nói xong, bên cạnh có người la lên, lại gần xem, phát hiện quả thật có sáu ngón tay.

"Không phải A Châu, vậy đây là ai?"

"Tay phải của ai có sáu ngón tay?"

"Rốt cuộc là ai?"

...

Thiết Trụ chào hỏi trấn trưởng rồi vội chạy về nhà, báo tin cho cha mẹ.

"Không phải A Châu, thì đây là ai?"

Bát sư huynh vuốt cằm, vừa cùng Vân Trân ra khỏi đám đông, vừa hỏi.

Vân Trân nhíu mày, cũng nghi hoặc.

Chẳng lẽ trong trấn còn thiếu nữ mất tích khác?

Nhìn mức độ hư thối của thi thể, hẳn là đã chết một khoảng thời gian.

Có điều hiện tại, cũng chỉ có thể chờ trấn trưởng phái người điều tra mới biết được cô nương nhà ai mất tích.

Ngay khi bọn họ ra khỏi đám người, một chiếc xe ngựa từ ngoài thị trấn chậm rãi đi ngang.

"Thiếu gia, bên bờ sông có rất nhiều. Chúng ta có cần qua hỏi đường không?" Thiếu niên ngồi trước xe ngựa quay đầu, hỏi người ngồi bên trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play