Triệu Húc đến gần thiên lao.

Hắn lẳng lặng đứng trên đường đối diện thiên lao, nhìn thiên lao được thị vệ canh gác.

Rõ ràng một năm trước, thời điểm ra khỏi nơi này, hắn từng thề, không bao giờ tới nữa!

Hắn cố gắng ép bản thân không được nghĩ tới chuyện này đó, nỗ lực ép bản thân không được nghĩ tới câu trả lời của nàng. Nhưng càng cố gắng, trong đầu càng không nhịn được mà nghĩ.

Mấy ngày đầu, là thống khổ, là chết lặng, là mơ màng hồ đồ.

Nhưng bắt đầu từ nửa tháng trước, trong lòng hắn có vài phần hoài nghi, dao động.

Đó, thật sự là đáp án trong tim nàng sao?

Đó, thật sự là sự thật lòng của nàng sao?

Chẳng lẽ những gì bọn họ từng trải qua đều không bằng nam nhân nàng quen chưa tới hai năm? Chẳng lẽ trước kia nàng đối xử tốt với hắn, đều là hư tình giả ý?

Không, không phải!

Hắn không tin!

Không ngừng giãy giụa, dao động, muốn lại tới nơi này, chứng thực lần nữa.

Hắn muốn hỏi nàng, lời nàng nói đêm đó là thật sao?

Nàng thật sự đã không còn yêu hắn?

Lần này nàng hồi kinh, trong số những lý do, thật sự không có hắn sao?

Hắn muốn đến.

Lại sợ đến.

Hắn sợ đáp án tàn khốc.

Hắn sợ chút hi vọng cuối cùng cũng sẽ bị xóa sạch.

Cho dù nói hắn lừa mình dối người cũng được, nói hắn hết thuốc chữa cũng thế, nói hắn ảo tưởng hư vô... Nhưng so với chứng thực, so với bị thương lần nữa vẫn tốt hơn rất nhiều.

Nhưng hắn vẫn không nhịn được, không nhịn được mà tới nơi này, cái nơi có nàng.

Thăm nàng.

Chỉ lén lút nhìn nàng từ xa, không nói gì cũng được.

Trong đầu, dường như có một "hắn" đang nói với hắn như thế.

Nhìn một cái, chỉ nhìn một cái...

"A Húc."

Đúng lúc này, bên cạnh truyền tới tiếng của Liễu Trản Anh.

Cả người Triệu Húc cứng đờ, dừng bước.

"A Húc, huynh muốn làm gì?" Liễu Trản Anh đứng dưới mái hiên, lẳng lặng nhìn hắn, hỏi.

Triệu Húc không quay đầu, cũng không trả lời.

Liễu Trản Anh đi tới đứng bên cạnh hắn, hỏi lại lần nữa: "A Húc, huynh muốn làm gì? Chẳng lẽ huynh đã quên mình hứa với Liễu gia điều gì sao?"

Hết câu, Triệu Húc nhíu mày, ánh mắt theo đó trở nên ảm đạm.

Liễu Trản Anh đi tới trước mặt hắn, ép hắn phải nhìn mình: "Ta biết, người huynh yêu là nàng ấy. Ta cũng biết, huynh đồng ý thành thân với ta, cũng vì nàng ấy. Ta càng biết rõ, huynh không yêu ta. Nhưng hiện tại, nếu huynh đã đồng ý sẽ cưới ta, vậy thì đừng đi gặp nàng nữa! Coi như ta cầu xin huynh được không? Ít nhất, đừng để ta khó xử trước mặt người nhà..." Liễu Trản Anh run rẩy nói.

Triệu Húc sửng sốt, nhìn gương mặt yếu đuối trước mặt. Hắn rất ít khi thấy Liễu Trản Anh yếu ớt. Trong trí nhớ của hắn, nàng vẫn luôn là nữ hài tử sang sảng ngay thẳng khi mới gặp.

Nhưng từ xưa đến này, khi đứng trước tình cảm, cho dù là người tường đồng vách sắt cũng sẽ có thời điểm yếu đuối mềm mại.

"Xin lỗi." Hắn khó khăn nói.

"Ta không cần huynh xin lỗi." Liễu Trản Anh lắc đầu, "Ta chỉ hi vọng huynh có thể bảo đảm với ta, trước khi thành thân, đừng gặp lại nàng. Ta biết, yêu cầu này rất quá đáng, nhưng ít ra, ta hi vọng hôn lễ của chúng ta có thể thuận lợi tiến hành, ít nhất trước mặt người ngoài, ta rất hạnh phúc..."

Triệu Húc nhìn nàng, cuối cùng cũng nói một tiếng "Được".

Coi như là hắn trả nợ nàng đi.

Liễu Trản Anh nghe thế, thở phào.

...

Trước khi rời đi, Liễu Trản Anh quay đầu nhìn về phía thiên lao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play