Cho tới bây giờ, Vân Trân vẫn không biết nguyên nhân mình bị đày tới nơi này.

Một canh giờ trước, nửa đường nàng từ An Bình Cung của Thái Hậu về Càn Nguyên Cung của Triệu Húc, đột nhiên bị người ta ngăn cản. Người nọ phụng lệnh hoàng đế, nói nàng mưu hại Thái Hậu, đại nghịch bất đạo, liền tống nàng vào nhà lao.

Còn về nguyên nhân vì sao nàng bị đày vào đại lao?

Nàng rốt cuộc đã phạm tội đại nghịch bất đạo gì?

Nàng từ cứu Thái Hậu, sao lại biến thành mưu hại Thái Hậu?

Vân Trân hoàn toàn không biết.

Có điều hiện tại, nàng đã dần bình tĩnh lại.

Mưu hại Thái Hậu?

Là thuốc của Thái Hậu xảy ra vấn đề gì sao? Hay có chuyện nào không?

Hiện tại đã không còn quan trọng.

Bởi vì nàng tin rằng, rất nhanh sẽ có người tới nói nàng biết chân tướng.

Vân Trân đang đợi.

Đang đợi.

Người đầu tiên tới đây sẽ là ai đây?

"Là ngài sao!"

Vào đêm, thiên lao giam giữ Vân Trân nghênh đón người khách đầu tiên đến thăm. Vân Trân nhìn người mặc hoa phục đứng bên ngoài, bình tĩnh nói.

"Ta xuất hiện ở đây, ngươi hình như không quá kinh ngạc?" Lưu Vân Bạch mặc một bộ đỏ gấm đứng ngoài song sắt, nhìn nàng, hỏi.

"Có kinh ngạc, tò mò." Vân Trân đứng trong phòng giam, bình tĩnh trả lời, "Ta bị nhốt ở đây, chắc chắn sẽ có người tới. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Thì ra ngươi còn chưa biết!" Lưu Vân Bạch khẽ cười, "Nếu đã vậy, ta đây có lòng tốt kể ngươi nghe."

Ngay khi Vân Trân vừa ra khỏi An Bình Cung, cấm vệ doanh liền phát hiện có một người lén lút quanh cung điện Thái Hậu ở.

Kẻ lén lút kia sau khi bị bắt, kinh hoảng kêu Vân Trân cứu mạng, nói Thái Hậu trúng độc không liên quan tới gã, gã cũng do người khác sai khiến.

Người của cấm vệ doanh ép hỏi gã bị ai sai khiến.

Người nọ không nói, chỉ kêu Vân Trân cứu mạng.

Sự việc nghiêm trọng, cấm vệ doanh không dám tự tiện quyết định, phái người xin chỉ thị của hoàng đế. Trước khi hoàng đế đến, có một mũi tên bay tới bắn chết người bị thị vệ cấm vệ doanh bắt được kia.

Người nọ đã chết.

Chết không đối chứng.

Nhưng trước khi gã chết, có gọi Vân Trân.

Hoàng đế nghe xong, giận dữ.

Bên cạnh lại có người nói lần này Thái Hậu trúng độc vô cùng kỳ quặc. Vì sao cố tình sau khi Thịnh Vân Trân tiến cung lại trúng độc? Còn nữa, thái y Thái Y Viện và Quỷ Diện bà bà đều trị không hết, vì sao cố tình lại được Thịnh Vân Trân trị hết?

Nàng nói, là kỳ ngộ lúc nhỏ.

Nhưng ai biết được kỳ ngộ này là thật hay giả?

Rốt cuộc là nàng thật sự có bản lĩnh, cứu được Thái Hậu, hay ngay từ đầu, chính nàng tự biên tự diễn? Ban đầu hạ độc Thái Hậu, không ai giải được, lúc này nàng mới ra mặt, chính là để lập công trước mặt hoàng đế.

"Phụ hoàng nghe xong nổi trận lôi đình, vì thế, ngươi bị nhốt vào đây." Lưu Vân Bạch nhìn nàng, "Ngươi có biết kẻ phân tích như vậy trước mặt phụ hoàng là ai không?"

"Đương nhiên không phải ngài."

"Ha!" Lưu Vân Bạch cười cười, "Đương nhiên không phải ta. Nàng ta, chính là Nhị công chúa phụ hoàng vô cùng sủng ái, Triệu Ngọc Nhung!"

Vân Trân nghe xong, không có phản ứng quá lớn.

"Ngươi hình như cũng không quá kinh ngạc?"

"Đúng vậy." Vân Trân nheo mắt, "Dù Triệu Ngọc Nhung thế nào, nhưng nàng ta cũng không giống ngươi, hạ độc thân tổ mẫu của chính mình!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play