Vân Trân nhìn hắn, không nói gì.
Trước khi đi, nàng đột nhiên nhớ tới Quỷ Diện bà bà, liền hỏi một câu.
Lưu Vân Bạch nói, Quỷ Diện bà bà không tiến cung.
"Vậy còn ở kinh thành không?" Vân Trân nói, "Nếu có cơ hội, ta muốn gặp lại bà ấy."
...
Triệu Húc chỉ cho Vân Trân thời gian ba ngày để suy xét.
Vân Trân không biết, đến đó nàng còn chưa lấy được ngọc linh chi chín lá, nếu còn chưa rời khỏi hoàng cung, Triệu Húc liệu có thật sự đem sự việc nói Thịnh Lang Hoàn nghe không.
Nếu Thịnh Lang Hoàn biết, sẽ có phản ứng thế nào?
Cho nên, Vân Trân quyết định dùng thời gian hai ngày thăm dò rõ tình hình của Tàng Bảo Lâu, sau đó trong ngày thứ ba, vào Tàng Bảo Lâu. Nếu may mắn, lấy được ngọc linh chi chín lá, vậy hợp tác với Lưu Vân Bạch lập tức kết thúc, nàng cũng có thể rời khỏi hoàng cung.
Nếu hành động thất bại, hoặc là kinh động tới gì đó, vậy chỉ đành ứng biến theo hoàn cảnh.
...
Tàng Bảo Lâu cất giấu bảo vật của hoàng đế các triều.
Mỗi thứ bên trong đều vô cùng trân quý.
Bởi vậy, hộ vệ gác xung quanh Tàng Bảo Lâu vô cùng nhiều, cơ quan bên trong cũng trải rộng.
Do đó, Vân Trân dùng thời gian hai ngày không chỉ tìm hiểu tình hình đại khái của Tàng Bảo Lâu, mà còn chuẩn bị một ít.
Ví dụ như, thuốc mê để phòng thân.
Cùng với quyển sách về thuật cơ quan Lưu Vân Bạch đưa cho nàng.
Thời điểm Vân Trân nhìn quyển sách kia, ngây ra một lúc.
"Ngài cũng biết thuật cơ quan?" Nàng hỏi.
"Thỉnh thoảng có đọc." Lưu Vân Bạch nói, "Quyển sách này cho ngươi, ngươi có thể tạm thời ôm được chân Phật. Dù sao, ta cũng hi vọng ngươi có thể thuận lợi trở về."
Ngài có lòng tốt như vậy?
Vân Trân muốn hỏi.
Truyện Việt Nam...
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, Vân Trân định vào buổi tối thứ ba, khi trời đã khuya, chờ mọi người đều ngủ, sẽ lẻn vào Tàng Bảo Lâu.
Rất nhanh, màn đêm buông xuống.
Vân Trân đốt chút hương an hồn trong phòng, sau khi xác nhận cung nữ cùng phòng đã hoàn toàn ngủ say, lúc này mới thay y phục dạ hành, mang theo đồ của mình, rời khỏi Thủy Hoàn Cung, đi thẳng tới Tàng Bảo Lâu.
"Chủ nhân, nàng ấy đi rồi." Ngay lúc thân ảnh Vân Trân biến mất khỏi Thủy Hoàn Cung, tin tức liền được Nha Sát truyền tới chỗ Lưu Vân Bạch.
Lưu Vân Bạch nghe xong, gật đầu.
"Chủ tử, thật sự không giúp nàng ấy sao? Phụ trách bảo vệ Tàng Bảo Lâu đêm nay là phó thống lĩnh cấm vệ doanh Ngụy Thư Tĩnh, cơ hội nàng ấy thành công vô cùng thấp." Nha Sát nói.
Lưu Vân Bạch nhìn Nha Sát, trong ánh mắt lóe lên một tia nguy hiểm: "Ngươi không cảm thấy, như vậy mới càng thú vị sao?"
...
Đêm đã khuya.
Vân Trân tránh đội thị vệ tuần tra, tới gần Tàng Bảo Lâu.
Nàng có thể thuận lợi tới nơi này, ngoại trừ cẩn thận, còn nhờ một số kỹ năng rèn luyện được khi ở giang hồ. Thời điểm ở U Minh giáo, Lệ Vô Ngân đã dạy nàng cách tránh tai mắt kẻ khác thế nào, tuy rằng không bằng người biết võ công, nhưng ở đây vẫn sử dụng được.
Nàng trốn sau bụi cỏ, chờ tới khi hộ vệ thay quân.
Hộ vệ thay quân sẽ mất mười lăm phút.
Nàng bắt buộc phải tranh thủ mười lăm phút này, vào được Tàng Bảo Lâu.
Qua một lát, quả nhiên chờ tới thời điểm hộ vệ thay quân.
Vân Trân canh chuẩn thời cơ, chạy nhanh về phía Tàng Bảo Lâu.
Ngay lúc nàng sắp tới Tàng Bảo Lâu, bên cạnh đột nhiên có một đội người đi ra. Người đi phía trước chính là Ngụy Thư Tĩnh.
Không xong rồi.
Vân Trân thầm kêu một tiếng.
Nhưng ngay khoảnh khắc này, phía sau đột nhiên có một bàn tay vươn tới che miệng nàng lại, kéo nàng vào bóng tối.