Liễu Hoán Hoán là người đơn giản.

Nếu nàng ấy thật sự giỏi tâm kế, ngay cả nàng và Thịnh Lang Hoàn đều lừa gạt được, vậy thì thật sự đáng sợ.

Sau đó, Liễu Hoán Hoán cáo từ.

Liễu Hoán Hoán đi rồi, Vân Trân quay lại Tiêu Phòng Viện.

Nếu đã biết khúc mắc của Thịnh Lang Hoàn, vậy nàng đương nhiên phải giải thích rõ ràng.

Lần này, Thịnh Lang Hoàn chịu gặp mặt, có điều lúc nói chuyện vẫn thiếu thiếu gì đó. Vân Trân cũng không thể nói thẳng chuyện nàng đã biết nàng ấy thích Lưu Vân Bạch, rồi giải thích mình và hắn hoàn toàn không có tình cảm đúng không?

Vân Trân uyển chuyển nói rằng, Lưu Vân Bạch chọn nàng chẳng qua vì khi ấy Triệu Kỳ và Triệu Húc cũng có mặt, giữa huynh đệ muốn tranh cao thấp. Nàng chẳng qua vừa lúc đụng phải, bị Lưu Vân Bạch thuận tay mang ra làm bia ngắm. Vào Thủy Hoàn Cung, nàng chỉ hầu hạ bên ngoài, mới gặp Lưu Vân Bạch hai lần. Tâm ý của nàng, trước sau vẫn như thế.

Nghe Vân Trân nói, sắc mặt Thịnh Lang Hoàn hòa hoãn đi rất nhiều.

Có điều trước khi đi, Thịnh Lang Hoàn đột nhiên hỏi nàng một câu: "Lúc trước muội nói ở lại làm cung nữ có hai nguyên nhân. Một là vì giúp ta, còn nguyên nhân còn lại... Nếu bây giờ ta hỏi muội, nguyên nhân thứ hai là gì, muội có nói ta biết không?"

Vân Trân cứng đờ.

Nàng không ngờ Thịnh Lang Hoàn sẽ hỏi nàng vấn đề này, nàng chỉ là...

"Thật xin lỗi, Tam tỷ."

"Không cần xin lỗi, không thể nói, khẳng định có lý do." Thịnh Lang Hoàn mỉm cười.

...

Vân Trân cáo từ rời đi.

Thịnh Lang Hoàn nhìn ngọc san hô trước mặt tới ngây người.

"Tiểu thư, lời Cửu tiểu thư nói có thể tin được không?" Ô Châu hỏi.

Thịnh Lang Hoàn nhìn chằm chằm ngọc san hô, lắc đầu: "Chỉ tin một nửa. Thật ra điều ta tò mò hơn chính là, phụ thân bảo nàng ấy vào kinh rốt cuộc là vì chuyện gì?"

Một "cố nhân" trong cung có vẻ ngoài tương tự một "muội muội" đột nhiên xuất hiện ngay lúc này, tại đây, liệu có phải quá trùng hợp rồi không?

Còn cả nguyên nhân nàng ấy không thể nói, có lẽ chính là mục đích thật sự nàng ấy tiến cung!

Nói giúp nàng? Nói nguyện ý ở bên cạnh nàng làm cung nữ sao?

Hừ!

Đúng là dối trá!

...

Bên này, Vân Trân rời khỏi Tiêu Phòng Viện, đi về hướng Thủy Hoàn Cung.

Thời điểm đi qua một con đường mòn, nàng trông thấy Hắc đại nhân nằm trên lan can phơi nắng.

Nàng nhìn xung quanh, phát hiện không có ai, Quả Nhi cũng không ở đây, thở phào, đi về phía Hắc đại nhân.

Hắc đại nhân chậm rãi lắc đuôi, nghe động tĩnh, mở cặp mắt màu vàng, lười biếng nhìn Vân Trân, bỗng kêu "Meo" một tiếng.

"Sao ngươi lại ở đây?" Vân Trân duỗi tay xoa đầu nó.

Hắc đại nhân thoải mái cọ cọ vào tay nàng.

Nhìn bộ dáng này, xem ra nó thường xuyên tới đây "tản bộ", đối với địa hình trong cung còn quen thuộc hơn nàng, nàng cũng không cần phải lo nó chạy loạn gặp nơi, đụng trúng nương nương hậu cung không thích mèo.

"Xem ra chủ nhân mới của ngươi chiếu cố ngươi rất khá." Vân Trân nỉ non.

Bởi vì cuộc sống thoải mái, ngay cả trên người cũng có thêm vài cân thịt, thoạt nhìn mượt mà hơn khi trước.

"Một năm nay chàng ấy..."

Trong hoảng hốt, Vân Trân đã hỏi.

Có một số người, một số việc, nàng không nói, không hỏi, cũng không có nghĩa sẽ không nhớ tới.

Nhưng nhớ rồi thì có ích lợi gì?

Nếu Triệu Húc và Trân Nhi lúc trước cách nhau một con sông, như vậy hiện tại, khoảng cách giữa họ đã không phải một con sông nữa, mà là một vùng biển. Một vùng biển, dù thế nào cũng không vượt qua được...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play