Mọi người không hẹn mà cùng nhìn Vân Trân và Triệu Du, ban đầu còn kinh ngạc, theo sau, trong mắt từng người đều lộ vẻ nghiền ngẫm hiểu rõ.

Sau bình phong, Triệu Húc theo bản năng nhíu mày.

Mà ý cười trong mắt Lưu Vân Bạch đã lạnh đi vài phần.

Chỉ có Triệu Kỳ là người đứng ngoài cuộc, ngược lại thoải mái nói: "Thục Phi nương nương có ý gì vậy? Chẳng lẽ bà ta muốn nghị thân cho Thất hoàng đệ sao?"

Triệu Kỳ vừa dứt lời, giọng của Vương Hoàng Hậu ở bên ngoài vang lên.

"Đúng vậy, năm nay Du Nhi vừa tròn mười bốn." Trong chuyện này, Vương Hoàng Hậu khó có dịp không đối nghịch với Thục Phi. Nói tới đây, bà ta nhìn Vân Trân, hòa ái hỏi, "Tiểu thư Thịnh gia, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

Vân Trân đè nén phẫn nộ trong lòng, cúi đầu, bình tĩnh đáp: "Hồi Hoàng Hậu nương nương, năm nay thần nữ mười bảy."

"Mười bảy? Lớn hơn Du Nhi ba tuổi. Dân gian có câu này không sai, nữ đại tam, bão kim chuyên (*). Bệ hạ, mẫu hậu cùng chư vị muội muội, mọi người cảm thấy thế nào?"

(*) Nữ đại tam, bão kim chuyên (女大三,抱金砖): lấy vợ lớn hơn mình ba tuổi giống như ôm ba cục vàng, có ngụ ý lấy vợ lớn hơn ba tuổi là điều tốt.

Những người ở đây, ngoại trừ Triệu Du, có ai nghe không hiểu Vương Hoàng Hậu đang nói gì?

Những người khác khi nãy còn vì Thái Hậu khen vài câu mà ghen ghét Vân Trân, hiện giờ trong lòng đều cảm thấy đồng tình.

Ý của Vương Hoàng Hậu và Thục Phi là muốn ban Thịnh cửu tiểu thư này cho Thất hoàng tử Triệu Du.

Thất hoàng tử Triệu Du là tên ngốc, việc này có ai không biết?

Tuy rằng có vinh hoa phú quý, nhưng vị trí chí tôn kia khẳng định vô duyên với nó. Nói thẳng ra, nếu Vân Trân thật sự được ban cho Triệu Du, vậy cả đời này của nàng coi như xong rồi. Không chỉ bị nhốt trong thâm cung này, hàng đêm ở bên kẻ ngốc, còn không thể hưởng thụ chút việc tình ái giữa nam nữ.

Đổi thành câu thông tục hơn chính là, sống như quả phụ.

"Nha đầu Thịnh gia quả thật không tồi." Thái Hậu gật đầu, vừa lòng nói, "Muốn dung mạo, có dung mạo, gia thế cũng xứng với Du Nhi của chúng ta. Có điều, có phải ủy khuất nàng không?"

Câu "Ủy khuất nàng" đương nhiên chỉ chuyện Triệu Du là tên ngốc.

"Hoàng tổ mẫu nói gì thế? Thịnh cửu tiểu thư sao có thể cảm thấy ủy khuất?" Triệu Ngọc Dao xen vào, "Du Nhi của chúng ta là nhi tử của phụ hoàng, là hoàng tử, là con của rồng. Phụ thân của Thịnh cửu tiểu thư chẳng qua là quận thủ Lẫm Châu mà thôi. Nếu đem ra so sánh, trong hôn sự này, Du Nhi của chúng ta mới là người ủy khuất.

Triệu Ngọc Dao trái một câu Du Nhi, phải một câu Du Nhi, nghe thật thân thiết, giống như thật sự vì suy nghĩ cho Triệu Du.

"Ngọc Dao nói không sai! Thịnh gia có thể leo tới hôn sự với hoàng gia, đối với bọn họ mà nói là chuyện đại hỉ! Thịnh tiểu thư, ngươi có bằng lòng gả cho Du Nhi của chúng ta không?"

Dứt lời, Vương Hoàng Hậu nhìn Vân Trân.

Mọi người cũng không hẹn mà cùng nhìn nàng, đủ loại ánh mắt như núi đá đè trên người Vân Trân, khiến nàng không thở nổi.

Nàng chậm rãi nhìn sắc mặt từng người.

Triệu Ngọc Nhung lo lắng nhìn nàng, nhưng sâu trong đôi mắt là lạnh lẽo không hòa tan được.

Triệu Ngọc Dao không giống Triệu Ngọc Nhung, căn bản không hề che giấu sự căm hận, giờ phút này, trên mặt nàng ta còn thể hiện sự vui sướng không khống chế được.

Vương Hoàng Hậu cười lạnh, hoàng đế ép buộc, Thái Hậu hờ hững, Thục Phi vui sướng khi người gặp họa, Đức Phi âm trầm... Dường như mọi người đều đang chờ Vân Trân nhảy vào cái hố trước mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play