"Ngươi, ngươi đang nói gì đó hả? Con người ngươi..." Sau khi hoàn hồn, Triệu Ngọc Dao chỉ vào Vân Trân quỳ dưới đất, mắng to. Nói xong, nàng ta nhìn Vương Hoàng Hậu và hoàng đế, "Mẫu hậu, phụ hoàng, hai người xem, xem Cửu tiểu thư Thịnh gia kiêu ngạo này vừa nói gì đấy? Ả thế mà nói, ả không nuốt trôi cục tức này? Nữ nhi là công chúa Vân Hán Quốc tôn quý, chẳng qua nhận lầm người, thế mà bị ả mắng thành như vậy! Mẫu hậu, phụ hoàng, hoàng tổ mẫu, Ngọc Dao khẩn cầu ba người làm chủ cho Ngọc Dao!"

Người bên dưới nghe Triệu Ngọc Dao nói, đều cả kinh.

"Không ngờ Thịnh cửu tiểu thư này trông có vẻ thông minh lại ngu ngốc như thế! Đã lâu rồi ta không thấy Ngọc Dao hoàng muội tức giận như vậy." Lúc này, Triệu Kỳ ngồi sau bình phong thấp giọng nói.

Giọng gã tuy nhỏ, nhưng Triệu Húc và Lưu Vân Bạch đều nghe rất rõ ràng.

"Ngọc Dao công chúa bớt giận!" Thịnh Lang Hoàn đứng ra, quỳ gối bên cạnh Vân Trân, nhận lỗi, "Vân Trân từ nhỏ sống trong sơn dã, không biết quy củ trong cung. Nếu muội ấy có chỗ nào mạo phạm Ngọc Dao công chúa, còn xin Ngọc Dao công chúa thứ tội, tha cho muội muội của thần nữ."

"Ngươi là ai? Nơi này nào đến phiên ngươi nói chuyện!" Triệu Ngọc Dao nhướng mày, bộ dáng không hề thoái nhượng.

"Thần nữ..."

"Tam tỷ!" Thịnh Lang Hoàn còn muốn nói, lại bị Vân Trân duỗi tay ngăn cản.

Tính tình Triệu Ngọc Dao nàng biết quá rõ, thời điểm còn là tiểu thư Ninh Vương phủ, nàng ta đã kiêu ngạo ương ngạnh, không chịu nói lý lẽ, hiện giờ thành công chúa Vân Hán Quốc, đương nhiên càng cường thế. Vừa rồi bị nàng không cho mặt mũi, nàng ta sao có thể chịu thua?

Vừa rồi nàng nói như vậy vốn là muốn chọc giận Triệu Ngọc Dao, khiến mọi người cảm thấy Thịnh Vân Trân này tuy có chút tài lẻ, chơi ném thẻ vào bình rượu không tồi, còn được Thái Hậu khen ngợi trước mặt mọi người, nhưng trên thực tế lại là kẻ không có đầu óc.

Bọn họ càng cảm thấy nàng ngu xuẩn, càng cảm thấy nàng không có đầu óc, mới càng không để nàng trong lòng.

Bàn tính của Thái Hậu cũng theo đó thất bại.

Đây là chuyện của nàng, sao có thể kéo Thịnh Lang Hoàn liên lụy vào?

"Phụ hoàng, mẫu hậu, hoàng tổ mẫu, ba người xem, nữ nhân này thật sự đáng giận! Đã đến lúc nào rồi còn không biết hối cải..."

Ngay lúc Triệu Ngọc Dao chỉ vào Vân Trân, hô to hét lớn, sau bình phong, Triệu Húc buông lỏng bả vai một thiếu niên.

Thiếu niên vừa được buông ra, liền nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.

Triệu Húc ngồi nghiêm chỉnh nhìn bên ngoài bình phong.

Lưu Vân Bạch ngồi bên cạnh phát hiện động tác nhỏ này, trong đôi mắt liễm diễm đào hoa hiện lên ý cười như không cười. Chỉ có Triệu Kỳ khi nhìn thấy thiếu niên chạy ra, gọi một tiếng "Thất hoàng đệ".

"Trân... Trân..."

Vân Trân quỳ dưới đất, bỗng thấy có một thiếu niên cẩm y hấp tấp chạy về phía nàng. "Bịch" một tiếng, nó duỗi tay ôm nàng vào lòng, trong miệng phát ra tiếng kêu đứt quãng.

Thời điểm thiếu niên chạy tới, đồng tử xinh đẹp bỗng co rụt lại, đến khi thiếu niên ôm chặt, cả người Vân Trân cứng đờ, nói không ra câu.

"Không cho phép bắt nạt nàng ấy!"

Sau khi ôm Vân Trân, thiếu niên cẩm y bắt lấy tay nàng, quay đầu trừng mắt nhìn Triệu Ngọc Dao đứng bên trên.

"Triệu Du! Đệ làm gì vậy hả?" Triệu Ngọc Dao chỉ vào thiếu niên cẩm y, hét lớn.

"Không cho, không được phép thương tổn... Thương tổn nàng ấy..." Triệu Du ngẩng đầu, duỗi tay bảo vệ Vân Trân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play