(*) Phủng sát (捧杀): chữ phủng có nghĩa nịnh nọt, chữ sát có nghĩa giết chết, cả từ ghép này có nghĩa là khen ngợi quá mức, khiến người được khen tự mãn, dẫn đến sa sút và thất bại.

"Ngọc Dao, còn không mau nhận sai với hoàng tổ mẫu của con!" Hoàng đế quay đầu, nói với Triệu Ngọc Dao.

"Nhưng ả rõ ràng là..."

"Ngọc Dao, câm mồm!" Triệu Ngọc Dao còn muốn giải thích, liền bị Vương Hoàng Hậu trực tiếp ngắt lời, "Hôm nay là thọ thần của hoàng tổ mẫu con, con chớ chọc lão nhân gia tức giận, còn không mau nhận lỗi với hoàng tổ mẫu của mình!"

"Con..." Triệu Ngọc Dao khịt mũi, cuối cùng chỉ đành không tình nguyện nhận lỗi với Thái Hậu, nói mình đã sai. Nói xong, thấy sắc mặt Thái Hậu hòa hoãn một ít, nàng ta cau mày, không cam lòng nói tiếp, "Nhưng ả quả thật rất giống nha hoàn quét rác kia."

Nàng ta tự nhận giọng đã nhỏ, nhưng trong đại điện lúc này, an tĩnh đến mức ngay cả cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Giọng của Triệu Ngọc Dao vốn đã không nhỏ, đương nhiên mọi người ở đây đều nghe thấy.

"Thật sự rất giống?" Thái Hậu quay đầu, nhìn Đức Phi.

Nếu vừa rồi bà ta không nhớ lầm, người Ngọc Dao nói hình như là nha hoàn quét rác trong viện của Đức Phi trước kia.

Đức Phi thấy Thái Hậu nhìn mình, gật đầu, đáp: "Hồi Hoàng Hậu, thật sự có vài phần giống. Có điều, nha hoàn kia đã bất hạnh qua đời một năm trước, hiển nhiên, không thể là tiểu thư của quận thủ Lẫm Châu."

"Ha ha ha... Nói cũng đúng." Thái Hậu nghe xong, nở nụ cười, giơ tay chỉ chỉ Triệu Ngọc Dao, "Cháu nghe thấy rồi đấy, nha hoàn trong viện của Đức Phi kia đã chết rồi. Cháu đó, chẳng qua nhận lầm người thôi. Coi tiểu thư Thịnh gia người ta thành một nha hoàn quét rác, loại chuyện này sao có thể nói ra được hả? Còn không mau nhận lỗi với Thịnh tiểu thư?"

Thái Hậu dứt lời, Triệu Ngọc Dao lập tức phẫn nộ trợn mắt.

Bảo nàng ta xin lỗi?

Trước không nói người quỳ bên dưới trông giống hệt nha đầu đê tiện kia, cho dù nàng không phải nha đầu đê tiện đó, thật sự là tiểu thư quận thủ phủ Lẫm Châu, vậy nàng chẳng qua cũng là tiểu thư quận thủ phủ mà thôi... Triệu Ngọc Dao nàng ta đường đường là công chúa của Vân Hán Quốc, bảo nàng ta nhận lỗi với nữ nhi nhà quan, còn là nữ nhi con vợ lẽ...

Chuyện này... Tuyệt đối không có khả năng!

Dựa vào đâu chứ!

Bảo nữ nhân tên Thịnh Vân Trân kia xin lỗi nàng ta mới đúng!

Nếu không phải vì Thịnh Vân Trân kia, nàng ta sẽ bị hoàng tổ mẫu trách cứ sao?

Hừ!

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc Dao trừng mắt nhìn Vân Trân.

Vân Trân quỳ dưới đất.

Từ đầu đến cuối, nàng đều an tĩnh quỳ ở đó, mặc kệ người bên trên có tâm tình thế nào, phẫn nộ tức giận ra sao, không cam lòng thế nào, hoặc là tò mò...

Cho dù đối tượng họ bàn luận là nàng, cho dù thế, nàng vẫn như là người ngoài cuộc.

Bởi vì nàng biết, nàng không thể xen vào.

Ví dụ như Thái Hậu...

Bà ta nhìn có vẻ hiền từ, nhìn có vẻ đang giúp nàng, giữ gìn nàng, nhưng sau khi nghe Vương Hoàng Hậu khinh thường kể lại cuộc thi đấu ném thẻ vào bình rượu ở Lạc Khê biệt viện trước đó, Liễu Trản Anh bại bởi nàng... E rằng Thái Hậu cũng không thích nàng.

Dù sao, nói thế nào, Thái Hậu họ Liễu, Liễu Trản Anh cũng họ Liễu.

Có người thắng người Liễu gia, có thể, nhưng bà ta không thích người thắng người Liễu gia đó còn xuất hiện trước mặt mình, lại bị kẻ dụng tâm kín đáo nhắc nhở, cố ý nhục nhã Liễu gia.

Cho nên, bà ta "lôi" Vân Trân ra.

Để nàng xuất hiện trước mặt mọi người, trước mắt nhiều tiểu thư quý nữ như vậy khen nàng...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play