Xem ra để nàng hồi kinh là quyết định chính xác.

Nàng giống như viên trân châu rơi vào trong hồ, dẫn dụ tham lam, ghen ghét, ám toán... Chỉ cần nàng ở đây, không lo nước trong hồ không vẩn đục.

"Từ Tiệp Dư bên kia, chuẩn bị đến đâu rồi?" Lưu Vân Bạch lại hỏi.

"Hồi chủ tử, đã chuẩn bị thỏa đáng."

"Vậy thì tốt." Lưu Vân Bạch cười cười.

Đêm nay, phải xem ngươi rồi.

Dù có thành công hay không, đêm này cũng là một buổi tối vô cùng xuất sắc.

...

Bên này, Vân Trân trở về cung điện được sắp xếp.

"Vân Trân muội muội, muội về rồi. Nếu muội còn không về, Lang Hoàn tỷ tỷ sẽ lo lắng muốn chết." Vân Trân vừa về, liền bị Liễu Hoán Hoán bắt lấy, nghe nàng nhắc mãi bên tai.

"Tam tỷ, Hoán Hoán, khiến hai người lo lắng." Vân Trân cúi đầu, hành lễ.

"Muội đừng khách khí, trở về thì tốt." Nói rồi, Thịnh Lang Hoàn giơ tay sờ băng vải trên cổ nàng, ánh mắt lộ sự ưu thương, "Phải làm sao đây? Vừa mới tiến cung đã..."

"Tam tỷ đừng lo lắng, không sao. Chỉ là lúc rơi xuống nước, bất cẩn đụng phải đá." Vân Trân nói.

Thịnh Lang Hoàn nhìn nàng, dường như còn có chuyện muốn nói. Có điều, ở trước mặt Liễu Hoán Hoán, có vài lời không tiện nói ra.

"Được rồi, mọi người không cần lo lắng cho muội nữa." Vân Trân tươi cười kéo tay các nàng, "Đêm nay Thái Hậu mở tiệc ở An Bình Cung, hai vị tỷ tỷ phải chuẩn bị thật tốt, để Thái Hậu nương nương chú ý tới hai vị tỷ tỷ mới được."

...

Màn đêm buông xuống.

Giữa trưa là quốc yến, đêm nay đương nhiên là gia yến, nhưng cũng không hoàn toàn gia yến, chỉ là tùy ý tự tại hơn giữa trưa mà thôi.

Thời điểm Vân Trân theo Thịnh Lang Hoàn, Liễu Hoán Hoán tới An Bình Cung, nơi đó đã không ít người tới. Sau khi báo tên, liền có cung nữ dẫn các nàng tới chỗ ngồi tương ứng.

Vị trí của Liễu Hoán Hoán ở bên trái.

Mà chỗ ngồi của Thịnh Lang Hoàn và Vân Trân lại ở bên phải, hơi nằm về phía sau.

Liễu Hoán Hoán không muốn tách ra, nhưng quy củ như thế, nàng cũng không thay đổi được gì.

Sau khi vào chỗ, phía sau lại có vài người lục tục tới.

Gần tới canh giờ, nương nương và chủ tử các cung mới khoan thai tới.

Tới sớm nhất, là Thục Phi của Hàm Thục Cung.

Vân Trân đứng trong đám người hành lễ với Thục Phi.

Đã hơn một năm không gặp, Liễu trắc phi lúc trước, Thục Phi hiện tại càng có vẻ minh diễm động lòng người, đồng thời cách ăn mặc càng khoa trương hơn. Nếu không phải thứ mặc trên người không phải phượng bào, người khác đều sẽ cho rằng người tới là đương kim Hoàng Hậu.

Liễu Trản Anh đi cùng Thục Phi.

Sau khi tới, Thục Phi ngồi vào vị trí thứ hai bên trái, Liễu Trản Anh cũng ngồi bên trái, có điều vị trí gần phía trước hơn Liễu Hoán Hoán. Tính ra, đây xem như là vị trí gần chỗ ngồi cao nhất bên trái.

"Đức Phi nương nương tới!"

"Hiền Phi nương nương tới!"

Đúng lúc này, ngoài cung nữ vang lên hai tiếng thông báo.

Vân Trân hơi cứng đờ, chậm rãi quay đầu, nhìn về cửa điện.

Người đầu tiên đập vào mắt nàng là Đức Phi Tô Uyển Khanh.

Tô trắc phi sau khi trở thành Đức Phi càng thêm ung dung hoa khí. Nhưng cũng chỉ có Vân Trân biết, bà ta là người tàn nhẫn độc ác thế nào. Không chỉ nhẫn tâm với người khác, đối với bản thân, đối với nhi tử của mình cũng không hề nương tay.

Sau khi Đức Phi vào, đó là Hiền Phi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play