Lần nữa tỉnh lại, Vân Trân phát hiện mình đang nằm trên bờ, trên người khoác một chiếc áo màu đen.

Cô vì đau mà tỉnh lại.

Trên cổ đau đớn, cảm giác không thở nổi bao trùm, khiến nàng từ hôn mê tỉnh lại. Sau khi tỉnh, nàng cảm giác có người bôi thuốc trên vết thương của nàng.

"Đừng nhúc nhích."

Nàng vừa cử động, bên cạnh liền truyền tới tiếng của một nam nhân.

Vân Trân nghi hoặc ngẩng đầu, đối diện với một gương mặt quen thuộc.

Hoặc là nói, gương mặt đã từng quen thuộc, hiện giờ đã trở nên càng thành thục, càng tuấn lãng.

Ngụy Thư Tĩnh...

Vân Trân ngơ ngác nhìn người trước mặt, tất cả giống như đang nằm mơ.

Nàng, đang mơ sao?

Ngụy Thư Tĩnh cúi đầu nhìn nàng, sau đó nhận băng vải cấp dưới đưa qua băng bó vết thương trên cổ nàng. Từ đầu đến cuối, mãi đến khi vết thương băng bó xong, Ngụy Thư Tĩnh cũng không nói gì.

"Cô nương là tiểu thư nhà ai? Tại sao lại rơi xuống hồ sen?" Ngay thời điểm Ngụy Thư Tĩnh đứng dậy, tiểu thị vệ đứng cạnh y lên tiếng hỏi, "Cô nương có biết tình huống vừa rồi nguy cấp thế nào không? Nếu không phải Ngụy thống lĩnh của chúng ta kịp thời nhảy xuống hồ cứu cô nương lên, lại thay cô nương hút độc ra, chỉ sợ cô nương..."

"Tiểu Chiếu, đừng nói nữa." Lần đầu Ngụy Thư Tĩnh nói chuyện, ngắt lời tiểu thị vệ.

Tiểu thị vệ bĩu môi, không nói nữa.

Ngụy Thư Tĩnh quay đầu, hỏi Vân Trân: "Muội tên gì?"

Muội tên gì?

Câu hỏi của Ngụy Thư Tĩnh khiến Vân Trân không biết trả lời thế nào.

Ngụy Thư Tĩnh không giống những người khác, thậm chí là Triệu Húc.

Ngụy Thư Tĩnh là người đều tiên nàng quen từ khi đến thế giới này.

Nàng còn nhớ năm đó, khi Đức Phi nương nương còn là Tô trắc phi của Ninh Vương phủ cùng Triệu Húc bị Ninh Vương biếm đến Nam Hoang. Bọn họ vừa rời khỏi kinh thành không bao lâu, liền gặp tặc phỉ trong núi.

Lúc ấy, Ngụy Thư Tĩnh từ trong xe ngựa bay ra, chém giết tặc phỉ chặn được. Giao thoa giữa họ cũng bắt đầu từ đây.

Sau khi tới Nam Hoang, Ngụy Thư Tĩnh chiếu cố, giúp đỡ nàng mọi nơi. Y, cũng là người đầu tiên ở thế giới này thích nàng. Có điều sau này, đủ loại vận mệnh...

Nam nhân này vẫn luôn như thiên thần bảo vệ nàng.

Nàng không phải chưa từng rung động với y, không phải chưa từng suy nghĩ chấp nhận y.

Nhưng lúc ấy, nàng chẳng qua là một quân cờ trong tay Tô trắc phi, có quá nhiều điều thân bất do kỷ. Nàng không dám hứa hạn, cũng sợ cô phụ tình cảm của y.

Sau nữa, đó là đêm giao thừa khi Ngụy Thư Tĩnh tiến cung làm việc, vòng tay y tặng nàng là món đồ duy nhất mẫu thân y để lại cho y.

Nhưng khi nhìn thấy vòng tay, nàng lùi bước...

Bởi vì nàng biết ở chỗ Tô trắc phi có một chiếc vòng tay tương tự.

Nghĩ đến quan hệ giữa Tô trắc phi và Ngụy Duyên Võ, nàng sợ Ngụy Thư Tĩnh và Tô trắc phi cũng có quan hệ cắt không đứt, nàng sợ bản thân chưa thoát khỏi nhà giam này, lại nhảy vào một nhà giam khác.

Nhưng cuối cùng, không biết là vận mệnh trêu người hay duyên phân tới, nàng thích Triệu Húc, cố tình lại để nàng biết chân tướng tử cổ mẫu cổ...

Giả chết ở sông Lưu Tô.

Từ đó, trên thế gian này không còn Trân Nhi nữa.

...

Hiện giờ, đối mặt với câu hỏi của Ngụy Thư Tĩnh.

Muội tên gì?

Muội là ai?

Muội là nàng ấy sao?

Rõ ràng đối mặt với Triệu Húc đều có thể nói ra đáp án, nhưng đối diện với Ngụy Thư Tĩnh, nàng lại nghẹn họng.

"Ta là Thịnh Vân Trân, nữ nhi của Thịnh Văn Thư, quận thủ Lẫm Châu."

Cuối cùng, nàng cũng không biết mình mang tâm trạng gì để nói ra lời này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play