"Phía trên truyền đến tin tức, nói sự việc đã bại lộ, bảo chúng ta lập tức xử lý người bị trói lúc trước!" Lão đại bọn bắt cóc nói, "Lão tam, ngươi tỉnh rồi!"

Lão đại vừa nói xong, cái tên lão tam kia liền tỉnh: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người đâu?"

Lão tam kể lại chuyện Vân Trân giả bệnh, nhân lúc gã chưa chuẩn bị, đánh lén gã với những người ở đây.

"Nàng ta chạy khỏi nơi này, chắc chắn sẽ quay về kinh thành! Bây giờ chúng ta lập tức đuổi theo, nàng ta hai chân khẳng định không đi được xa!"

Lão đại dứt lời, bọn bắt cóc trong phòng liền vội vã rời đi.

Chờ Vân Trân xác định bọn bắt cóc đều đi rồi, nàng mới cuống quít từ trong sọt bước ra, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm hướng bọn chúng mới đi.

Sự việc bại lộ? Giết người diệt khẩu?

Thịnh Lang Hoàn đã phát hiện nàng mất tích?

Không được, trước hết nàng phải rời khỏi nơi này rồi nói.

Nếu bọn bắt cóc theo đường hồi kinh không tìm thấy nàng, chắc chắn sẽ đoán được nàng còn ở gần đây, chưa đi xa. Trước hết nàng phải tìm một nơi an toàn trốn đi rồi nghĩ cách bỏ trốn.

...

"Lục hoàng tử, không tìm thấy Thịnh cửu tiểu thư!"

"Lục hoàng tử, thành Tây cũng không phát hiện Thịnh cửu tiểu thư!"

"Điện hạ, thành Đông cũng không thấy bóng dáng của Thịnh cửu tiểu thư!"

Kinh thành bên này, người phái đi lần lượt trở về.

Nhưng đều không phát hiện tung tích của Vân Trân.

Nàng giống như u linh, biến mất khỏi kinh thành.

Thịnh Lang Hoàn đứng bên cạnh thấy vậy, trong lòng có chút băn khoăn. Nàng đang muốn nói, chi bằng để bọn họ về trước, không cần phiền toái... Đúng lúc này, có người trở về bẩm báo, nói ở quán trà trên một con phố sầm uất có người từng thấy nữ tử trong bức họa.

Triệu Húc nhận được tin này, lập tức dẫn người chạy tới quán trà đó.

Thịnh Lang Hoàn theo sau.

Chờ tới quán trà, lão bản nơm nớp lo sợ kể lại chuyện ban ngày nhìn thấy Vân Trân.

"Các vị đại nhân, vị cô nương kia ban ngày tới đây uống trà, nhưng ngồi chưa được bao lâu liền rời đi... Còn về việc nàng ấy đi đâu, tiểu nhân thật sự không biết..." Lão bản quán trà năn nỉ.

Triệu Húc nghe xong, nhíu mày.

Cấp dưới vẫn đang dò hỏi lão bán quán trà.

Mà ánh mắt của Triệu Húc thời điểm đảo qua con phố đối diện đột nhiên dừng lại.

Hồi Xuân Đường!

Đối diện quán trà thế mà là Hồi Xuân Đường!

Sao có thể trùng hợp như vậy?

"Lão bản, hình như ta biết."

Đúng lúc này, có một giọng nói yếu đuối vang lên.

Triệu Húc lập tức quay đầu nhìn về phía âm thanh kia.

Tiểu nhị quán trà bị hắn trừng mắt, lập tức sợ đến rụt cổ.

"Ngươi biết? Ngươi nhìn thấy cái gì?" Triệu Húc đi tới trước mặt gã, trầm giọng hỏi.

"Tiểu... Tiểu nhân..." Tiểu nhị lắp bắp kể lại sự việc mình nhìn thấy.

Ban ngày, Vân Trân quả thật đã tới quán trà.

Bởi vì nàng xinh đẹp, nên tiểu nhị không nhịn được mà nhìn vài lần. Sau đó, tiểu nhị đi đổi trà cho khách, chờ gã quay lại, Vân Trân đã rời đi.

Ngay lúc gã đang thất vọng thì nhìn thấy có người ôm Vân Trân lên một chiếc xe ngựa

Khi ấy tiểu nhị không nghĩ nhiều, cho rằng Vân Trân không khỏe, người ôm nàng là hạ nhân trong nhà.

Hiện giờ, Triệu Húc dẫn người tới, tiểu nhị mới biết sự việc không ổn.

"Ngươi có thấy chiếc xe ngựa kia đi về hướng nào không?" Triệu Húc khống chế cảm xúc trong lòng, hỏi.

"Bên kia." Tiểu nhị chỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play