"Gia tỷ?" Lưu Vân Bạch hỏi, "Tỷ tỷ của ngươi là ai?"

Thịnh Lang Hoàn nghe Tứ hoàng tử gọi tên mình, không khỏi căng thẳng, từ trong đám người đoan trang đi ra, đứng cạnh Vân Trân, hành lễ với đám người Lưu Vân Bạch.

"Cô nương chính là tỷ tỷ của Thịnh cửu tiểu thư? Phụ thân là quận thủ Lẫm Châu?" Lưu Vân Bạch hỏi.

"Hồi Tứ hoàng tử, đúng là thần nữ." Thịnh Lang Hoàn đáp.

Lưu Vân Bạch đánh giá nàng ấy trên dưới một phen, gật đầu: "Không tồi, không tồi. Ngày đại thọ của hoàng tổ mẫu, cô nương hãy mang theo thọ lễ tiến cung, sẽ có người thay cô nương an bài."

Thịnh Lang Hoàn kinh hỉ, cúi đầu tạ ơn.

...

Sau đó, đám người Triệu Húc rời đi.

Bả vai căng chặt của Vân Trân cuối cùng cũng thả lỏng.

Những tiểu thư khác tuy rằng tiếc nuối, nhưng hôm nay ít nhất đã gặp ba vị hoàng tử.

Rất nhanh, các nàng lại bắt đầu hồi ức, vừa rồi hoàng tử ở đây, các nàng thể hiện ổn không? Tươi cười có đủ tự nhiên không? Trang dung thế nào? Còn cả phục sức, châu thoa trên đầu hôm nay.

Đương nhiên, các nàng cũng vừa hâm mộ lại ghen ghét Thịnh Lang Hoàn.

Nhưng hâm mộ và ghen ghét thì có thế nào?

Ai kêu các nàng không thể ném thẻ vào bình rượu thắng muội muội của Thịnh tiểu thư?

Nói đến ném thẻ vào bình rượu, liền có người nhắc lại vụ đánh cược giữa Thịnh Vân Trân và tiểu thư Lại Bộ Thượng Thư phủ.

"Có ai thấy Vương tiểu không?"

"Vương Tân Vũ sao? Hình như không thấy."

"Ta cũng không thấy."

"Không phải nàng ta còn phải dập đầu xin lỗi Thịnh cửu tiểu thư sao? Chạy đi đâu rồi?"

"Còn có thể chạy đi đâu? Chẳng qua không muốn dập đầu xin lỗi, bỏ trốn từ lâu rồi."

Người xung quanh bắt đầu nghị luận.

Vân Trân trầm mặc không nói gì.

Lúc này, cảm nhận Thịnh Lang Hoàn nhìn mình, nàng quay đầu, ánh mắt hai người giao nhau.

...

Liễu Trản Anh, Liễu Minh Cẩn cùng ba vị hoàng tử ở bên ngoài Trấn Bắc Hầu phủ tách ra.

Nhìn xe ngựa xa hoa xa dần, ánh mắt Liễu Trản Anh trở nên ảm đạm.

"Trản Anh, muội đừng nhụt chí." Liễu Minh Cẩn an ủi.

Liễu Minh Cẩn không quay đầu, mãi tới khi xe ngựa kia biến mất ở cuối đường, lúc này mới nói: "Nhị ca, huynh thấy rồi đúng không?"

Một câu không đầu không đuôi, Liễu Minh Cẩn vẫn hiểu ý nàng.

"Muội đừng nghĩ nhiều, người kia đã chết rồi. Hiện tại, nàng ấy chỉ có nét tương tự, là đồ dỏm mà thôi." Liễu Minh Cẩn nhíu mày.

Hắn đương nhiên biết đường muội của hắn hỏi ai.

Người nàng hỏi chính là Thịnh cửu tiểu thư của Lẫm Châu chiếm nổi bật ở tiệc ngắm hoa hôm nay. Nàng ấy dành nổi bật, cố tình lại có dung mạo tương tự người kia bảy tám phần.

Liễu Minh Cẩn nhấp môi.

Nếu hiện giờ người kia còn sống, hẳn sẽ càng giống Thịnh cửu tiểu thư. Nhưng, đồ dỏm vẫn là đồ dỏm, sao có thể giống, sao có thể thành thật?

"Huynh ta đều biết, nàng ấy không phải người kia." Liễu Trản Anh nhìn về phương xa, nỉ non, "Vậy còn A Húc? A Húc có thể phân biệt rõ không?"

Nghe Liễu Trản Anh nói, Liễu Minh Cẩn không khỏi lo lắng.

Hắn nhớ lại đề nghị của Tứ hoàng tử Lưu Vân Bạch ở Lạc Khê biệt viện, cược xem đến cuối cùng, là Trản Anh thắng hay Thịnh cửu tiểu thư thắng?

Hắn và Ngũ hoàng tử Triệu Kỳ đều chọn Trản Anh.

Lưu Vân Bạch chọn Thịnh cửu tiểu thư, mà Tứ hoàng tử Triệu Húc...

Người Triệu Húc chọn cũng không phải Trản Anh!

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play