"Phần thưởng... Thưởng ngọc như ý sao hả?" Triệu Kỳ nói, "Lần trước sinh thần của ta, phụ hoàng có thưởng chút đồ, trong đó có ngọc như ý rất đẹp. Lấy làm phần thưởng, ngụ ý cát tường. Tứ hoàng huynh, Lục hoàng đệ, hai người cảm thấy thế nào?"

Triệu Kỳ nói xong, nhìn Lưu Vân Bạch và Triệu Húc.

Triệu Húc nhìn chằm chằm ly trà trong tay, không nói gì.

Lưu Vân Bạch khẽ cười hai tiếng: "Ngọc như ý kia là phụ hoàng ban thưởng cho Ngũ hoàng đệ, là vật ngự tứ. Nếu lấy làm phần thưởng, chỉ sợ có chút không ổn. Ta thấy, chi bằng trực tiếp cho một cơ hội. Ai thắng ném thẻ vào bình rượu, trong tiệc mừng thọ hoàng tổ mẫu, có thể ngồi ở hàng đầu trong nhóm quý nữ."

"Việc này..." Liễu Minh Cẩn do dự, nhìn Triệu Húc, "Lục hoàng tử, ngài cảm thấy phần thưởng của Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử, của ai thích hợp hơn?"

Hôm nay tham dự đều là những thiên kim tiểu thư chưa xuất giá, tuy rằng bề ngoài mọi người không nói gì, nhưng trong lòng đều ro, là vì tuyển phi cho ba vị hoàng tử.

Ngũ hoàng tử nói muốn dùng ngọc như ý hoàng đế ngự tứ làm phần thưởng, dụng ý quá rõ ràng. Chỉ sợ phần thưởng này đến cuối cùng sẽ trực tiếp biến thành lễ hỏi.

Còn về Lưu Vân Bạch...

Đề nghị của Lưu Vân Bạch lại càng trực tiếp, có điều từ chính miệng hắn nói ra lại có vài phần châm chọc.

Từ lúc Ninh Vương đăng cơ đến nay, tranh đấu giữa các hoàng tử càng rõ ràng. Tầng giấy mỏng cuối cùng kia đã sắp không duy trì được.

Liễu gia vì Liễu Trản Anh, dần dần nghiêng về phía Lục hoàng tử Triệu Húc.

Có điều đến cuối cùng sẽ thế nào, còn phải xem hôn sự của Liễu Trản Anh và Triệu Húc có thành hay không!

"Phần thưởng hôm nay là dẫn người thắng tới đây, chúng ta thỏa mãn một yêu cầu của nàng ấy, bất cứ yêu cầu gì." Ngay lúc mọi người cho rằng Triệu Húc sẽ không trả lời, giọng của Triệu Húc vang lên.

Hết câu, trong phòng rơi vào an tĩnh.

Mọi người đều nhìn Triệu Húc.

Liễu Trản Anh cũng nhìn Triệu Húc, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc và tìm tòi.

"Bất cứ yêu cầu gì có phải..." Triệu Kỳ nhíu mày, do dự.

"Ta cảm thấy rất ổn!" Lưu Vân Bạch ngắt lời Triệu Kỳ, vỗ tay. Hắn khẽ cười, gương mặt yêu diễm càng thêm mị hoặc chúng sinh, "Liễu nhị, cứ lấy đó làm phần thưởng đi! Người thắng cuối cùng, dù bất cứ yêu cầu nào, chúng ta đều sẽ thỏa mãn nàng ấy."

"Cái này..."

Thật sự quá hoang đường.

Liễu Minh Cẩn muốn nói.

Nếu đối phương trực tiếp yêu cầu muốn trở thành hoàng tử phi của ai thì sao? Như vậy cũng có thể?

"Liễu nhị, ngươi mau đi đi!" Lưu Vân Bạch cười thúc giục.

"Ta đi thật đấy!"

Hi vọng đến cuối cùng, các ngài đừng ai hối hận! Hắn còn muốn xem trò hay!

...

"Việc này..."

Liễu Minh Cẩn truyền đạt ý của các hoàng tử cho nội quyến Liễu gia ở bên ngoài. Nội quyến Liễu gia nghe xong, che miệng, vẻ mặt không thể tin được.

Hiển nhiên, bà ấy cùng suy nghĩ với Liễu Minh Cẩn.

"Minh Cẩn à, như vậy có phải không ổn lắm không?" Nội quyến hỏi.

Lần này bọn họ dựa theo ý của Thái Hậu tổ chức hội ngắm hoa. Nếu cuối cùng người chiến thắng đưa ra yêu cầu khiến ba vị hoàng tử khó đáp ứng, người làm chủ trì như bọn họ cũng phải gánh vác trách nhiệm tương đương.

"Thẩm thẩm cứ việc yên tâm, chỉ cần truyền đạt lời của các vị hoàng tử là được. Nếu sau đó xảy ra chuyện gì, cũng có con thay mọi người chịu trách nhiệm." Liễu Minh Cẩn nói.

"Con đó!" Nội quyến lắc đầu.

Liễu Minh Cẩn chịu trách nhiệm?

Liễu Minh Cẩn là kẻ "ăn chơi trác táng" có tiếng trong nhà, thích gây chuyện nhất, hắn có thể gánh được trách nhiệm gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play