"Khụ khụ..."

Lúc này một cơn gió nhẹ thổi tới, Vân Trân che ngực ho khan.

"Sức khỏe Cửu tiểu thư không tốt, vẫn là mau vào nhà đi." Bà tử kia khuyên.

"Đa tạ bà bà."

Vân Trân nghe được, rũ đôi mắt xuống, gật đầu.

...

"Tiểu thư, tính toán thời gian, vị Cửu tiểu thư kia chắc là đến rồi."

Giờ phút này, trong nhà, một nha hoàn mặc áo lục đứng sau án thư nói với người đứng trước cửa sổ.

Thịnh Lang Hoàn nghe vậy, chậm rãi nâng tay hái đóa hoa trên nhánh cây ngoài hoa viên xuống. Nàng không lập tức đáp lại nha hoàn kia, mà giơ đóa hoa lên trước mặt, ngửi ngửi, sau đó mới nói: "Nếu đã tới, vậy thì cứ tới."

"Nhưng..." Ô Châu đứng phía sau nhíu mày, lo lắng, "Nô tỳ không rõ vì sao ngay lúc này lại có thêm một vị Cửu tiểu thư, hơn nữa lão gia còn đưa nàng ấy tới kinh thành? Chẳng lẽ lão gia không yên tâm một mình tiểu thư..."

"Ta cũng không rõ." Thịnh Lang Hoàn cúi đầu, nhẹ giọng, "Có điều chờ nàng ấy tới, chẳng phải chúng ta đều sẽ biết sao?"

Thịnh Lang Hoàn là nữ nhi của quận thủ Lẫm Châu - Thịnh Văn Thư, Ô Châu là nha hoàn của nàng.

Lần này, Thịnh Lang Hoàn ngàn dặm xa xôi từ Lẫm Châu tới kinh thành, chính là để đại diện phụ thân mình mừng thọ Thái Hậu. Một tháng trước, Thịnh Lang Hoàn đột nhiên nhận được thư của phụ thân, nói Cửu muội muội của nàng cũng tới.

Cửu muội muội?

Thịnh Lang Hoàn đứng thứ ba.

Thịnh gia chỉ có tám hài tử, đâu ra Cửu muội muội?

Về lai lịch của vị Cửu tiểu thư Thịnh gia này, trong thư phụ thân của Thịnh Lang Hoàn có nhắc tới, nói là khi còn trẻ, vô tình kết bạn với y nữ, không ngờ y nữ kia sinh cho ông ấy một nữ nhi, còn nuôi nấng nàng ấy. Trước đó không lâu y nữ qua đời, ấu nữ tìm tới.

Thịnh Văn Thư áy náy, lại thấy nữ hài nhi kia biết chút y thuật, cho nên phái tới giúp đỡ Thịnh Lang Hoàn.

"Tam tiểu thư, Cửu tiểu thư tới."

Ngay lúc này, có hạ nhân vào thông báo.

Thịnh Lang Hoàn gạt bỏ suy nghĩ xa xôi, xoay người, gật đầu với hạ nhân kia: "Mời muội ấy vào đi."

"Mời Cửu tiểu thư vào." Hạ nhân ra ngoài, hô.

Không bao lâu, liền có người tới.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Vân Trân, Thịnh Lang Hoàn khó nén kinh ngạc.

Thoạt nhìn không giống hài tử do y nữ nuôi nấng.

"Gặp qua Tam tiểu thư."

Vân Trân hành lễ với Thịnh Lang Hoàn.

"Sao muội lại gọi ta là Tam tiểu thư?" Thịnh Lang Hoàn nghe xong, cười kéo nàng đứng dậy, "Chúng ta cùng là nữ nhi của phụ thân, muội kêu ta Tam tỷ là được. Đúng rồi, muội tên Vân Trân đúng không?"

Thịnh Lang Hoàn kéo tay nàng đến giường bên cạnh.

Nàng ấy tươi cười thân thiết, rất giống tỷ muội lâu ngày không gặp.

"Vâng, muội muội tên Vân Trân." Vân Trân gật đầu.

"Sau này ta gọi muội là Trân Nhi được không?" Thịnh Lang Hoàn cười hỏi.

Hết câu, trong mắt Vân Trân xẹt qua một tia không được tự nhiên, ngay sau đó nhàn nhạt đáp: "Tam tỷ cứ gọi muội là A Vân đi. Khi mẫu thân muội còn sống, đều gọi muội như vậy."

"Được, vậy thì A Vân." Thịnh Lang Hoàn cười gật đầu.

Sau đó, có bà tử hỏi chỗ ở của Vân Trân.

Thịnh Lang Hoàn cười bảo, đã an bài cho nàng ở viện cách vách, rất gần. Thịnh Lang Hoàn nói, như thế dễ bề cho hai tỷ muội trò chuyện.

Kế tiếp, lại có nha hoàn tới hỏi chuyện cơm trưa.

Thịnh Lang Hoàn hỏi Vân Trân thích ăn gì.

Vân Trân nói đều được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play