Rất nhanh, bóng đen kia giống như vách tường di động về phía bọn họ, tốc độ càng lúc càng nhanh, chấn động dưới chân cũng trở nên rõ ràng.

Động tĩnh nơi xa rất nhanh đã khiến mọi người chú ý.

"Bão cát! Bão cát tới!"

Lúc này, không biết ai hét lớn.

Mà "vách tường" màu đen kia đã tới gần, thổi quét gió cát đầy trời, giống như thủy triều ập tới bọn họ.

Mặt đất ầm ầm vang lên.

Không khí cũng bắt đầu run rẩy.

Rất nhanh, gió cát đã che khuất ánh sáng trên đỉnh đầu, mặt trời như bị nuốt chửng, xung quanh lập tức tối sầm như màn đêm buông xuống.

Vân Trân đứng tại chỗ, giống như chứng kiến tận thế.

"Chạy mau!"

"Chạy mau!"

...

Bên tai có người kêu.

Hai chân Vân Trân giống như bị đóng đinh tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.

"Cẩn thận!"

Đột nhiên có người nhào về phía nàng.

Trước mắt tối sầm, bên tai cát bay đá chạy, tiếng gió thét gào.

Vân Trân chỉ cảm thấy bản thân bị ai đó ôm chặt vào lòng, lăn vài vòng dưới đất. Bên tai bỗng truyền tới tiếng hét lớn, theo đó, thân thể cứ thế rơi xuống.

Bịch.

Tiếng mặt nạ rơi xuống đất.

Kế tiếp, nàng rơi vào hôn mê.

...

Vân Trân không biết mình đã hôn mê bao lâu.

Có điều, khi nàng tỉnh lại, phát hiện chính mình đang nằm trên một giường đá.

Đây là một thạch thất, không có cửa sổ, xung quanh rất tối, chỉ có dạ minh châu khảm trên vách tường phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Trong không khí lơ lửng mùi mốc meo.

Vân Trân khịt khịt mũi.

Trong đầu nhớ tới cảm giác rơi xuống trước khi hôn mê.

Chẳng lẽ thời điểm bão cát tới, nàng bị quấn vào bên dưới sao?

Vậy tại sao nàng lại nằm trên giường đá?

Nghĩ đến đây, Vân Trân muốn ngồi dậy.

Nhưng chân nàng vừa cử động, liền có một cơn đau từ bắp chân truyền đến.

"Ưm..." Nàng đau đến rên rỉ.

"Đừng nhúc nhích!"

Ngay lúc này, có người ở bên ngoài vội chạy vào đè bả vai nàng lại, đỡ nàng về giường.

"Chân của cô nương bị thương, trước đó ta đã giúp cô nương băng bó, nhưng tốt nhất đừng tùy tiện đi lại." Người vào tiếp tục nói.

Nhưng thời điểm hắn xuất hiện, cả người Vân Trân đều căng chặt, trong ánh mắt lộ ra sự kinh ngạc.

Triệu Húc!

Sao Triệu Húc lại ở đây?

Vân Trân mở lớn hai mắt.

Lúc này, nàng mới nhớ trước khi rơi xuống, hình như có người nhảy tới ôm lấy nàng.

Chẳng lẽ người đó chính là Triệu Húc?

"Đây là mặt nạ của cô nương."

Ngay lúc Vân Trân trầm mặc, Triệu Húc đưa nàng chiếc mặt nạ nàng làm rơi lúc rơi xuống.

Vân Trân cúi đầu, yên lặng nhận lấy mặt nạ, hai tay nắm chặt, lại không nói chuyện.

"Chúng ta chắc là bị bão cát cuốn tới địa cung. Nơi này có lẽ là địa cung của Thương Vương." Triệu Húc dường như không để ý sự trầm mặc của nàng, tiếp tục nói, "Lúc cô nương hôn mê, ta đã xem xét xung quanh, phát hiện bên cạnh còn mấy gian thạch thất. Những thạch thất đó đều chôn ít đồ. Chỉ là ta đi mấy vòng, phát hiện đường đều bị phá hỏng, mà nơi chúng ta rơi xuống, bên trên cũng bị gió cát lấp kín, không ra được..."

Mặt nạ của Vân Trân hắn nhặt vào khi ấy.

Vân Trân nghe Triệu Húc nói...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play