Triệu Húc nói xong, liền nhìn nàng, không nhúc nhích.

Vân Trân nhấp môi.

"Là thuốc ta uống." Nàng trả lời.

"Cô nương bị bệnh sao?" Triệu Húc hỏi.

Mấy ngày nay ở chung, Triệu Húc phát hiện người của U Minh giáo, ngoại trừ Lệ Vô Ngân, những người khác đều gọi nàng là "cô nương", cho nên, hắn cũng xưng hô như vậy.

"Bệnh cũ." Vân Trân nhìn chằm chằm lò thuốc trước mặt, nói.

Triệu Húc hơi kinh ngạc.

"Ta biết, ngài muốn nói 'y giả bất năng tự y (*)'." Vân Trân quay đầu, nhìn hắn.

(*) Y giả bất năng tự y (医者不能自医): Người hành y không thể tự chữa bệnh cho mình.

Triệu Húc ngây ra một lúc: "Tại hạ vô tình mạo phạm."

Triệu Húc nói xong câu đó, giữa hai người xuất hiện khoảng thời gian trầm mặc dài.

Nhưng sự trầm mặc này không khiến người ta cảm thấy xấu hổ. Trong lòng Triệu Húc bỗng cảm thấy thư thái không có lý do, thật giống như người trước mặt này là bằng hữu mà hắn quen biết nhiều năm.

"Có một vấn đề, không biết có nên hỏi hay không?" Không biết qua bao lâu, Triệu Húc lên tiếng.

"Ngài muốn hỏi vết sẹo trên mặt ta sao?"

"Cô nương lại đoán đúng rồi."

Cảm giác quen thuộc kia lại càng mãnh liệt.

"Chẳng qua là khi nhỏ, không cẩn thận gặp hỏa hoạn, bị hủy dung." Vân Trân đặt tay lên mặt nạ, bình tĩnh nói.

Triệu Húc nghe xong, còn muốn nói gì đó, nhưng lúc này, hắn lại thấy Vân Trân đứng lên, định đổ nước thuốc trong lò ra.

Có điều, không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, đổ được một nửa, đột nhiên run tay. Mắt thấy nước thuốc trong nồi sắp đổ lên người.

Bỗng, bên cạnh có canh tay vươn ra, vững vàng đè tay nàng lại, đồng thời bắt được lò thuốc.

Khoảnh khắc ngón tay kia chạm vào, Vân Trân theo bản năng ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn người trước mặt.

"Cẩn thận." Lúc này, bên tai vang lên tiếng của Triệu Húc, "Cô nương..."

Triệu Húc nhìn thẳng vào mắt nàng.

Giờ phút này, xuyên qua mặt nạ, hắn nhìn thấy đôi mắt đen nhánh như mực.

Trong đôi mắt đó, có sự quen thuộc khiến tim hắn đập loạn nhịp.

"Cô nương..."

Hắn vừa muốn mở miệng, bên cạnh liền vang lên một tiếng quát lớn.

"Ngươi đang làm gì đó hả?"

Theo sau, một chưởng đánh tới.

Chưởng kia rất nhanh, Lệ Vô Ngân dùng tới bảy phần nội công.

"Đừng!"

Vân Trân muốn ngăn cản, nhưng không còn kịp nữa rồi.

Chỉ thấy bàn tay của Lệ Vô Ngân đã đánh trúng ngực Triệu Húc.

"Loảng xoảng", nồi nấu thuốc rơi xuống, phát ra tiếng vang trầm đục. Đồng thời, Triệu Húc bay đi, đụng vào tường mới dừng lại.

Hắn ôm ngực, ngẩng đầu.

Chỉ thấy Lệ Vô Ngân với vẻ mặt lạnh lùng chắn tước mặt đại phu mang mặt nạ quỷ kia. Mà ánh mắt Lệ Vô Ngân nhìn hắn, lạnh lẽo đến cực điểm.

Triệu Húc đột nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt vô cùng quen thuộc.

"Ngươi..."

Hắn vừa há mồm, một ngụm máu tươi liền phun ra.

"Triệu..."

Vân Trân theo bản năng tiến lên trước một bước.

Lệ Vô Ngân giơ tay cản nàng.

"Ngươi!" Vân Trân cau mày, trừng mắt nhìn hắn.

Lệ Vô Ngân lại không thoái nhượng.

"Đã xảy ra chuyện gì? A Húc?"

Lúc này, Lưu Vân Bạch nghe thấy động tĩnh, vội tới.

...

Một khắc sau.

Triệu Húc uống đan dược Vân Trân đưa.

Có điều trước khi Vân Trân đưa qua, bị ám vệ của Triệu Húc ngăn lại.

"Không sao." Triệu Húc xua tay, sau đó vô cùng tự nhiên nhận lấy thuốc của Vân Trân, bỏ vào miệng.

"Chuyện vừa rồi, thật sự xin lỗi." Vân Trân nói.

"Ta nghĩ Lệ giáo chủ có lẽ đã hiểu lầm." Triệu Húc lắc đầu, "Nếu là hiểu lầm, vậy không sao."

Lệ Vô Ngân đón nhận ánh mắt của Triệu Húc, lại không hề có ý xin lỗi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play