Nhìn đến đây, Triệu Húc như nín thở.

Vân Trân nhân cơ hội này, rải một tầng khói trắng lên mặt hắn.

Đầu của Triệu Húc bỗng nặng nề.

Mí mắt ngày càng suy sụp, cả người giống như không còn sức lực, lảo đảo lui về sau. Mãi đến khi dẫm vào băng ghế, hắn ngã ngồi xuống.

"Ngươi, ngươi..." Triệu Húc nhìn nàng, thở dốc.

Rõ ràng ý thức vẫn còn, nhưng toàn bộ thân thể lại như không xương, ghé vào bàn, không thể động đậy.

"Ta đã nói với ngài rồi, đừng xem mặt ta."

Lúc này, Vân Trân lần nữa mang mặt nạ quỷ lên. Nàng chậm rãi đến trước mặt Triệu Húc, muốn lục soát người hắn. Nếu đối phương không trúng chiêu, chứng tỏ bọn họ sớm đã có chuẩn bị. Nếu đã có chuẩn bị, vậy bản đồ khẳng định giấu ở nơi an toàn nhất, cũng là nơi nguy hiểm nhất.

Chính là trên người Triệu Húc.

Có điều, tay nàng vừa đụng tới Triệu Húc, bên cạnh liền có một trường kiếm bay tới.

Vân Trân nhanh chóng lui về sau.

Một ám vệ hắc y xuất hiện chắn trước mặt Triệu Húc.

Tiểu Thu không ở bên cạnh. Xem ra hôm nay không lấy được bản đồ.

Vân Trân vốn không phải người ham chiến, thấy thời cơ đã mất, liền xoay người bỏ chạy.

...

Nhưng nàng vừa chạy ra ngoài sân, liền dừng lại.

Bởi vì người của Lưu Vân Bạch đã bắt lấy Tiểu Thu và tả hộ pháp đi về phía nàng.

"Quỷ đại phu của U Minh giáo, ngươi định chạy đi đâu?" Lưu Vân Bạch hỏi.

"Cô nương!" Tiểu Thu nhìn Vân Trân, hét lớn, "Người đi mau."

"Vậy ngươi muốn đi sao?" Lưu Vân Bạch cười như không cười mà nhìn nàng.

Ánh mắt Vân Trân dưới lớp mặt nạ trở nên lạnh lẽo.

Lúc này, ám vệ đỡ Triệu Húc từ trong phòng đi ra, ánh mắt phức tạp nhìn tấm lưng Vân Trân.

"Ngươi muốn thế nào?"

Vân Trân biết Triệu Húc đã ra, nhưng không quay đầu nhìn hắn, mà hỏi Lưu Vân Bạch trước mặt.

"Rất đơn giản." Lưu Vân Bạch nói, "Chỉ cần giáo chủ của các ngươi giao ra bản đồ bảo tàng của Thương Vương, chúng ta sẽ thả người."

"Ha, thật nực cười!" Vân Trân cười lạnh, "Chúng ta chẳng qua là thuộc hạ của U Minh giáo, ngươi cho rằng giáo chủ sẽ vì chúng ta mà giao ra bản đồ bảo tàng sao?"

Vân Trân nói xong, Lưu Vân Bạch nở nụ cười.

"Có lẽ bọn họ không được, nhưng ngươi..." Đôi mắt đào hoa liễm diễm của Lưu Vân Bạch uyển chuyển, "Ta nghĩ giáo chủ của U Minh giáo chắc chắn luyến tiếc."

...

Cuối cùng, Lưu Vân Bạch thả Tiểu Thu và tả hộ pháp, giữ Vân Trân làm con tin.

"Trở về nói với giáo chủ của các ngươi, nếu hắn muốn người bình bình an an, vậy sáng mai, đem bản đồ bảo tàng của Thương Vương tới đổi!"

Thời điểm Tiểu Thu và tả hộ pháp được thả, Lưu Vân Bạch nói với họ.

Hắn dường như rất chắc chắn Lệ Vô Ngân để ý Quỷ đại phu.

"Cô nương, Tiểu Thu nhất định sẽ trở về cứu người!"

Tiểu Thu nói xong, liền cùng tả hộ pháp rời đi.

...

"Mời!"

Lưu Vân Bạch cười nhìn nàng, sau đó sai người nhốt nàng vào phòng.

Triệu Húc nhìn nàng rời đi, trong ánh mắt hiện lên một tia hoảng hốt cùng phức tạp. Trong đầu lại hiện ra nửa gương mặt kia.

Nửa gương mặt đó, rõ ràng giống như vậy.

Khoảnh khắc ấy, hắn thậm chí cho rằng người đứng trước mặt hắn chính là Trân Nhi.

Nhưng, Trân Nhi tuyệt đối sẽ không dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn. Dù là trước khi, thời điểm ngụy trang thành Vân đại phu của Hồi Xuân Đường, nàng cũng không dùng ánh mắt xa lạ mà lạnh nhạt như thế nhìn hắn.

Huống chi, thi thể của Trân Nhi chính hắn đã xác nhận. Ngọc bội trong tay thi thể là độc nhất vô nhị trên thế gian, không thể sai được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play