"Thứ hỗn trướng!"

Tô lão gia tử nổi giận lôi đình, trực tiếp tát Tô Thanh Loan một cái, đánh cho Tô Thanh Loan ngã ngồi xuống đất.

Hạ nhân Tô gia vội chạy tới giữ Tô Thanh Loan lại.

"Các ngươi nghe nói chuyện của tiểu thư Tô gia này chưa?"

"Sao lại không nghe nói? Đúng là mất mặt! Còn chưa gả chồng, bụng đã lớn, cũng không biết là dã loại nhà ai?"

"Còn có thể là nhà ai? Không phải là nhi tử của Mã Phú Quý bán gạo ở thành bắc, Mã Tài sao? Mãi Tài đó uống rượu ở hoa lâu, chính miệng nói bản thân ngủ với tiểu thư Tô gia. Nhưng khi ấy không ai tin, chỉ nghĩ gã nói đùa, không ngờ rằng..."

"Ai da, trước kia nhìn nàng ta thanh cao, bộ dáng khinh thường người khác thế nào. Kết quả không ngờ lại hư hỏng như vậy!"

"Thật không biết xấu hổ!"

"Một kẻ thất trinh còn đòi nhi tử của Ninh Vương muốn mình? Có biết xấu hổ hay không?"

Lúc này, người xung quanh, ngươi nói một câu, ta nói một câu.

"Các ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không mau kéo tiểu thư trở về cho ta!" Tô Chiếu tức giận tới dậm chân.

Ông ta sao có thể ngờ sự tình lại trở nên như vậy?

Chuyện này phải kể từ hôm gặp thích khách trên sông Lưu Tô.

Lúc ấy, tình hình hỗn loạn.

Sau khi người của họ đánh ngất Triệu Húc, liền đưa hắn rời thuyền.

Lại không ngờ, Tô Thanh Loan bỗng ngất xỉu.

Ngay khi ấy, trong đám người có một người tự xưng là đại phu đứng ra bắt mạch cho Tô Thanh Loan.

Tô Chiếu không quá để ý, kết quả vừa bắt mạch, trực tiếp xảy ra chuyện lớn.

Đại phu kia thế mà nói rằng Tô Thanh Loan động thai khí, hài tử trong bụng sắp không giữ nổi.

Tô Chiếu quát lớn, nói gã hồ ngôn loạn ngữ, bại hoại danh dự của nữ nhi mình.

"Tự ngài xem đi." Đại phu kia dẫu môi.

Tô Chiếu quay đầu, chỉ thấy dưới thân Tô Thanh Loan nhiễm một mảng đỏ.

Lúc đó không ít người có mặt.

Tô Chiếu muốn giấu, cũng giấu không được, chỉ biết la hét mắt đại phu kia nói bậy, nữ nhân của ông ta là bị thương, không phải sinh non. Sau đó, ông ta hạ lệnh sai người đưa Tô Thanh Loan trở về.

Tuy rằng ông ta giải thích như vậy, nhưng vẫn không cản được miệng người.

Dần dần, phụ tử Tô Chiếu bị buộc phải đính thân với Mã gia.

Nhưng thanh danh rốt cuộc vẫn hỏng.

Phụ tử Tô gia càng không biết nên đối mặt với Triệu Húc thế nào.

...

"Húc Nhi..." Tô lão gia tử xấu hổ gọi Triệu Húc.

"Lão gia, không xong rồi! Tiểu thư đập đầu vào tường..."

Lúc này, trong viện có hạ nhân chạy ra, báo.

"Thứ hỗn trướng!" Tô Chiếu nổi giận đùng đùng, xoay người vào trong.

"Ai da, đúng là diễn kịch!"

"Còn không phải sao? Nữ nhân này đúng là không biết xấu hổ, còn muốn diễn kịch à!"

"Quả thật xứng với Mã Tài kia!"

Người vây xem ở cửa lại mồm năm miệng mười.

Cuối cùng, Triệu Húc từ trong Tô gia hỗn loạn rời khỏi Giang Nam.

Ban đêm, bọn họ ngủ lại trạm dịch.

Triệu Húc ôm hủ tro cốt ngồi ở hành lang, nhìn bóng đêm tới thất thần.

Lúc này, Ngụy Thư Tĩnh mang theo hai vò rượu tới, đưa cho hắn một vò.

Triệu Húc nhìn y, lại lắc đầu cự tuyệt.

"Ta sẽ không uống rượu nữa." Triệu Húc nói.

Tối đó, nếu không phải hắn uống say, vậy Trân Nhi đã không vì cứu hắn mà bị thương, hắn cũng không vì thế mà không giữ được nàng.

Từ hôm ấy, cho dù ngày tháng trôi qua đều khó chịu đến không nhịn được, nhưng một giọt rượu Triệu Húc cũng chưa từng đụng vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play