Vân Trân biết, nàng bắt buộc phải tìm được Triệu Húc trước thích khách.

"Thiếu gia!"

Nàng cuối cùng cũng tìm được Triệu Húc đang dựa vào lan can ở lầu ba.

Triệu Húc nghe tiếng của nàng, chậm rãi quay đầu.

"Cẩn thận!"

Vân Trân đột nhiên hô to, nhào tới hắn, khoảnh khắc đẩy bả vai hắn đi, lưỡi dao sắc bén của thích khách đâm vào lưng Vân Trân một nhát.

Triệu Húc lập tức tỉnh táo lại.

"Trân Nhi!" Hắn vội đỡ lấy nàng, "Nàng sao rồi?"

Triệu Húc ôm chặt Vân Trân.

Thích khách thấy một kích không trúng, lần nữa rút kiếm xông lên.

Đúng lúc này, Tô Chiếu dẫn người kịp thời tới.

Hộ viện của Tô gia đánh nhau với thích khách.

"Húc Nhi, con không sao chứ?"

"Biểu ca!"

...

Một đám người vây lại.

"Ta không sao, mau tìm đại phu, Trân Nhi bị thương rồi." Triệu Húc bế Vân Trân lên, nôn nóng hét lớn.

Tô Chiếu ở bên cạnh nhìn, sắc mặt phức tạp, có điều vẫn sai người đi tìm đại phu.

Tô Thanh Loan đứng phía sau, ánh mắt hiện lên một tia khói mù.

Bỗng, lại có tiếng thích khách tới.

"A, thích khách tới!" Có người la lên.

Vừa dứt lời, đám người liền hỗn loạn. Tô Thanh Loan nhíu mày, dùng hết sức lực đụng vào cánh tay Triệu Húc đang ôm Vân Trân.

Triệu Húc vốn vì trước đó uống nhiều rượu, tuy hiện giờ đã tỉnh táo lại nhưng thân thể vẫn rất mệt mỏi. Bị Tô Thanh Loan dùng sức va chạm, tay bế Vân Trân bỗng mất sức, Vân Trân bị ném ra ngoài.

Còn chưa kịp đứng vững đã rớt xuống boong tàu.

"Không!"

Triệu Húc nhào qua, kịp thời bắt được một tay của Vân Trân.

Lúc này, cả người Vân Trân treo giữa không trung, bên dưới là nước sông sâu thẳm.

Đám người bên trên thét chói tai.

"Thiếu gia, buông ra..."

Vân Trân nhìn thấy có thích khách cầm đao tới muốn chém Triệu Húc. Nhưng Triệu Húc lại vì cứu nàng, căn bản không định né tránh.

Tức khắc, toàn thân Vân Trân lạnh như băng.

"Xin lỗi." Nàng bi thương nhìn hắn, sau đó nâng tay còn lại gạt tay Triệu Húc ra.

"Không, đừng! Đừng! Nàng đừng như vậy! Ta sẽ hận nàng, nếu nàng dám buông ra, ta sẽ hận nàng! Ta nhất định sẽ hận nàng..." Triệu Húc luống cuống, hô to.

Hắn chưa từng hoảng loạn như vậy.

Ngay lúc hắn nhìn thấy ánh mắt quyết tuyệt của Vân Trân, ngay lúc hắn hiểu ý nàng, hắn liền luống cuống.

Đừng!

Đừng rời khỏi ta!

Rầm!

Mặt sông nổi bọt nước như con quái thú nuốt chửng Vân Trân.

"Trân Nhi!" Hai mắt Triệu Húc đỏ bừng, nhảy xuống cùng nàng.

Nhưng giữa đường, lại bị người ta ngăn cản.

"Húc Nhi, đi mau!"

"Thiếu gia, lại có thích khách!"

"Chúng ta mau rời khỏi đây!"

...

Tiếng người xung quanh như ong vỡ tổ.

Nhưng bọn họ đang nói gì, Triệu Húc đều không nghe vào một câu.

Hiện tại hắn chỉ muốn nhảy xuống sông.

Hắn chỉ muốn cứu Vân Trân lên.

"Không kịp nữa!"

Lúc này, không biết ai lại nói một câu.

Sau đó, cổ Triệu Húc đau nhói một cái, lập tức mất đi tri giác.

...

Ám sát xảy ra trên sông Lưu Tô đêm đó, rất nhiều người chết.

Nghe nói người cuối cùng sống sót trên thuyền không đến một phần ba.

Cao thủ hộ viện Tô gia mời tới trên cơ bản đều chết.

Cuối cùng, vẫn là quận thủ nhận được tin, quan binh tới, lúc này mới khống chế được cục diện.

Nhưng những người chết vẫn không về được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play