Cuối cùng, Triệu Húc cũng trở về trước khi Ngụy Thư Tĩnh đuối sức.
Hắn ném dây thừng xuống, kéo Ngụy Thư Tĩnh và Vân Trân lên.
Ngụy Thư Tĩnh là người leo lên cuối cùng.
Chờ y đã an toàn, bọn họ nhìn nhau, sau đó cùng ngã xuống đất, thở hổn hển.
Trời xanh thẳm, mây trắng lơ lửng, gió mát mang theo hương cỏ như bàn tay dịu dàng của mẫu thân lướt qua gương mặt.
Tất cả đều có vẻ an tĩnh như vậy, tốt đẹp như vậy, tựa như một khắc sinh tử trước đó chỉ là ảo giác.
Triệu Húc bảo bọn họ đừng lo lắng, chuyện này, hắn sẽ tự mình giải thích với mẫu phi.
Vân Trân không biết hắn rốt cuộc giải thích với Tô trắc phi thế nào, cuối cùng, nàng cũng không phải chịu trừng phạt, chỉ là sau đó, bệnh nặng một hồi không có lý do.
Có câu bệnh tới như núi đảo, bệnh đi như kéo tơ.
Nàng nằm liệt trên giường suốt nửa tháng.
Trong nháy mắt đã tới cuối tháng sáu.
Hôm nay Ngụy Thư Tĩnh tới nói với nàng, có thôn dân trong rừng núi tìm được giày của Châu Nhi.
"Người nọ đâu?" Vân Trân hỏi.
Ngụy Thư Tĩnh nhìn nàng, trả lời: "Không tìm thấy thi thể, có điều theo tình hình gần đó mà xem, chẳng là đã bị dã thú ngậm đi rồi."
Vân Trân trầm mặc. Nửa ngày sau, nàng mới nói: "Vậy chiếc giày..."
"Ta ở sau núi lập cho nàng ta một bia mộ, chôn giày ở bên trong."
Vân Trân sửng sốt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn y, có chút nghi hoặc, về sau như đã hiểu: "Ngụy đại ca, muội muốn đi thăm nàng ấy."
... .
||||| Truyện đề cử:
Trừ Yêu Truyện |||||
Nửa canh giờ sau, Vân Trân mang theo đồ tế bái tới trước mộ của Châu Nhi.
Ngụy Thư Tĩnh săn sóc đứng ở xa chờ nàng.
Nàng gật đầu với y, sau đó quay đầu nhìn bia mộ mới.
Nàng buông đồ trong tay xuống, ngồi xổm trước mộ.
"Châu Nhi." Vân Trân nhìn bia mộ trước mặt, "Tuy rằng trước khi chết ngươi vẫn không quên nguyền rủa ta, nhưng ta không hê hận ngươi."
Ngược lại, nàng phải cảm tạ nàng ấy.
Là cái chết của nàng ấy đánh thức nàng.
Khoảng thời gian trước, Tô trắc phi ban thưởng, những người xung quanh thân thiện... Cuộc sống thoải mái này khiến nàng mất đi cảnh giác, khiến nàng quên đi sự tàn nhẫn của thế giới này.
Mãi đến khi Châu Nhi xuất hiện.
Một tiểu cô nương bảy tám tuổi có thể ba lần khiến nàng rơi vào khốn cảnh.
Lần cuối cùng, nàng còn thiếu chút mất mạng.
Đây chỉ là một hài tử.
Hài tử đã như thế, người lớn thì sao?
"Ta biết ngươi nghi hoặc, lần ngươi bỏ thuốc xổ đó vì sao ta lại giúp ngươi giấu diếm? Đó là vì ta thật sự muốn giúp ngươi, có lẽ là mềm lòng, có lẽ là thố tử hồ bi (*), một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ."
(*) Thố tử hồ bi: thỏ chết chồn đau thương, nghĩa bóng là thương xót đồng loại.Các nàng như nhau, đều là nô tịch thấp hèn nhất, đều thân bất do kỷ.
Châu Nhi hôm nay, có lẽ chính là nàng của ngày mai.
"Ngươi nói ta được nương nương ban thưởng, được Tứ thiếu gia ưu ái, được mọi người yêu thích là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng ngươi lại không nhìn thấy sau lưng ta phải trả giá thế nào..." Ngươi căn bản không biết, thời điểm mới tới thế giới này, ta đã lo lắng đề phòng vượt qua mỗi ngày ra sao.
Trên đời này, không có thành công nào là ngẫu nhiên.
"Cho nên, ta nhất định sẽ không trở thành ngươi."
Nửa ngày sau, Vân Trân nhìn chằm chằm bia mộ trước mặt, nhẹ giọng.
...
Chuyện của Châu Nhi bị nghị luận một hồi cũng phai nhạt dần.
Vân Trân tiếp tục cuộc sống của một nha hoàn bình thường.
Ngày tháng trôi qua thật nhanh.
Trong nháy mắt đã tới tháng bảy giữa hè.
Lúc này, người ở Thanh Lương sơn trang mói cảm nhận được chỗ tốt của nơi này: Cho dù ánh nắng chói chang, Thanh Lương sơn trang vẫn mát mẻ dị thường.
Mà ngay lúc này, Mặc Nhiễm tới giám sát việc sửa chữa sơn trang cuối cùng cũng quyết định trở về kinh thành.