"A, khụ, thả ra..." Hạ Lan giãy giụa.
Nhưng Lưu Vân Bạch không hề giảm bớt sức lực.
Hắn bóp chặt nữ nhân trước mặt, nhìn bà ta dần mất đi âm thanh trước mặt hắn.
Giờ khắc này, trong đầu hắn hiện lên một ý niệm.
Bóp chết bà ta!
Bóp chết bà ta, hắn cũng được giải thoát!
"Vân Bạch!"
Đúng lúc này, bên cạnh có một người xông tới bắt lấy tay hắn.
Điên cuồng trong mắt của Lưu Vân Bạch dần biến mất.
"Khụ khụ...."
Hạ Lan ôm cổ, lui về sau mấy bước, dựa vào lan can trên lầu, hoảng sợ nhìn Lưu Vân Bạch. Bỗng, bà ta bật cười, ánh mắt lập lòe hưng phấn điên cuồng.
"Ha ha ha..." Hạ Lan cười to, "Ngươi cho rằng ngươi thoát được sao? Trong cơ thể ngươi, huyết mạch của ngươi chảy dòng máu của mẫu thân ngươi! Ngươi cho rằng, ngươi thoát được sao? Không, không thể, vĩnh viễn không thể!"
...
Hạ Lan hưng phấn rời đi.
Sắc mặt Lưu Vân Bạch càng lúc càng tái nhợt.
"Khụ khụ, ta tới bắt mạch cho ngài."
Lúc này, Quỷ Diện bà bà đứng bên cạnh lên tiếng.
Lưu Vân Bạch lắc đầu, từ chối ý tốt của bà ấy.
Hắn nhìn chằm chằm phương xa, trong đôi mắt xưa nay chỉ có tính kế người khác bỗng xuất hiện một tia mê mang.
"Bà bà, chẳng lẽ gia tộc chúng ta thật sự không thoát khỏi lời nguyền cuối cùng sao?" Lưu Vân Bạch lẩm bẩm.
Quỷ Diện bà bà nhìn hắn, nhớ lại mấy năm nay ở quận thủ phủ tại Nam Hoang, chứng kiến những gì hắn trải qua, nhớ người trong phủ kể về nữ nhân điên bị nhốt trong viện kia.
Quỷ Diện bà bà thở dài.
...
Thính Tuyết Hiên.
Vân Trân vừa ra khỏi viện Tô trắc phi, liền đụng phải Triệu Húc chờ bên ngoài.
Triệu Húc nhìn bốn phía, kéo nàng tới nơi không có ai.
"Mẫu phi nói gì với nàng?" Triệu Húc bắt lấy tay nàng, nôn nóng hỏi.
Vân Trân ngẩng đầu, mê mang nhìn hắn.
Một lát sau, nàng né tránh tay Triệu Húc, mới nói: "Thiếu gia, nô tỳ nghĩ nô tỳ không yêu ngài."
Vừa hết câu, hai mắt Triệu Húc lập tức mở lớn.
Vân Trân giơ tay đặt trên lồng ngực: "Nếu yêu ngài, nơi này sẽ đau."
Nàng vẫn còn nhớ những gì Tô trắc phi nói trước khi hạ tử cổ lên người nàng.
Chỗ ngực nàng chưa từng đau, điều này chứng minh nàng không yêu người trước mặt.
"Ta..." Triệu Húc há miệng thở dốc, không thể tin mà nhìn nàng.
Ngay sau đó, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng lộ ra cảm xúc Vân Trân xem không hiểu.
"Có lẽ tình nhân cổ không hữu hiệu như truyền thuyết." Triệu Húc nói.
Rõ ràng hắn là người hiểu thống khổ khi tử cổ phát tác hơn bất kỳ ai.
Nhưng hiện giờ, hắn chỉ có thể trợn mắt nói dối.
Không biết có phải báo ứng hay không, chỗ trái tim đột nhiên quặn thắt.
"Thiếu gia, ngài cần gì phải lừa mình dối người chứ? Nếu không có hiệu quả, sao nương nương lại hạ trên người nô tỳ?
"Nhưng lỡ như..." Triệu Húc giãy giụa.
Hắn cuối cùng cũng biết, cái gì là có miệng nhưng khó trả lời.
ngôn tình hoànLúc trước, hắn vì chia sẻ thống khổ với Vân Trân, vì để khi Vân Trân yêu hắn, không cần chịu nỗi đau xuyên tim, thỉnh cầu Độc Thủ Y Tiên tráo đổi tử cổ, mẫu cổ trên người bọn họ.
Hắn cho rằng đây là điều tốt nhất với nàng.
Kết quả không ngờ có một ngày, Vân Trân lại vì tử cổ không phát tác mà từ chối hắn.
Thật buồn cười, thật bi ai.
Buồn cười chính bản thân hắn, bi ai cũng chính là hắn.