"A, a."

Nàng vừa cử động, A Cửu đã kêu lên, muốn ân nàng xuống. Nhưng tay sắp đụng vào nàng, hắn lại thẹn thùng rút về, không biết làm sao mà kéo tay áo Lý nãi nãi.

Lý nãi nãi cười "ha ha" hai tiếng, nói với Vân Trân: "Thân thể ngươi còn rất yếu, cũng không cần khách khí với tổ tôn chúng ta. Tương phùng chính là duyên phận, nếu A Cửu đã cõng ngươi về đây, chứng tỏ ba người chúng ta rất có duyên. Cho nên, ngươi đừng khách khí."

Vân Trân cúi đầu.

Lời cảm tạ không thể nói rõ, nhưng nàng sẽ ghi tạc ân cứu mạng này trong lòng.

"Được rồi, ngươi mới tỉnh lại, ta không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi." Lý nãi nãi nói, "Điều kiện trong núi không tốt, tình hình hiện tại của ngươi cũng không tiện đi lại. Nếu ngươi muốn liên lạc với ai, cứ nói với A Cửu, A Cửu sẽ thay ngươi truyền đạt."

Người muốn liên lạc?

Vân Trân ngây ra một lúc.

...

Sau khi tiễn Lý nãi nãi đi, A Cửu rất nhanh đã quay về.

Hắn lần nữa đưa chén thuốc còn nóng tới trước mặt Vân Trân.

"Đa tạ." Vân Trân nhận lấy, uống hết thuốc đen sì bên trong.

A Cửu lấy chén thuốc nàng uống xong, cũng không vội vã rời đi, mà đứng bên mép giường nhìn nàng.

"Ngươi muốn hỏi ta muốn báo bình an với ai sao?" Vân Trân nhớ lại lời Lý nãi nãi vừa nói, thử hỏi.

A Cửu "a a" gật đầu.

Vân Trân gục đầu, ánh mắt trở nên mờ mịt.

Rất nhanh, nhớ tới A Cửu còn đang đợi câu trả lời, nàng liền lắc đầu với hắn: "Tạm thời không có. Đa tạ ngươi, A Cửu."

A Cửu nghe nàng cảm tạ, hai tai đỏ lên. Lắc đầu với nàng xong, hắn liền cầm chén thuốc ra ngoài.

Chờ A Cửu đi rồi, nụ cười trên mặt Vân Trân theo đó biến mất.

Không ngờ đã qua nửa tháng.

Liễu Trản Anh hẳn đã mang Cửu mệnh hoàn hồn thảo về kinh thành. Trấn Bắc Hầu phủ bên kia, Quỷ Diện bà bà hẳn đã giải độc cho Liễu lão phu nhân.

Còn về lý do Liễu lão phu nhan trúng độc, đó là việc của Trấn Bắc Hầu phủ.

Liễu Trản Anh trở về kinh thành, vậy Triệu Húc hẳn là... Cũng đã hồi kinh.

Triệu Húc về cùng Liễu Trản Anh, là đại công thần của Trấn Bắc Hầu phủ. Hôn sự giữa hắn và Liễu Trản Anh sẽ...

Không biết vì sao, chỉ nghĩ đến đây, Vân Trân liền cảm thấy nghẹn muốn chế, không thể nói rõ cảm xúc trong lòng.

Lúc này, trong đầu nàng lại hiện lên cảnh tượng trước khi hôn mê.

Khoảnh khắc trúng tên, nàng hình như trông thấy Triệu Húc xuất hiện phía sau đám thổ phỉ, còn gọi tên nàng.

Có điều, sao có thể?

Triệu Húc rõ ràng đã rời đi cùng Liễu Trản Anh, sao có thể quay lại?

Có lẽ, là ảo giác.

Vân Trân nghĩ.

...

Mà lúc này, trong Lâm Châu thành.

Quận thủ Lâm Châu thành có hơi đau đầu.

Bởi vì ông ta vừa nhận được một tin, tin tức này khiến ông ta vô cùng đau đầu, ông ta không biết nên báo cáo tin tức đó với vị quỷ nhân ở trong phủ hiện giờ thế nào.

Nhưng, ông ta lại không thể không nói.

"Thiếu gia, quận thủ đại nhân tới."

Nguyên Bảo vào sương phòng phía Tây ở quận thủ phủ, nói với người bên trong.

"Mời ông ta vào."

Qua thật lâu, bên trong mới vang lên một giọng khàn khàn.

Nguyên Bảo thở dài, xoay người ra ngoài.

Rất nhanh, quận thủ liền theo Nguyên Bảo đi vào.

"Tứ công tử." Quận thủ cung kính hành lễ với người bên trong.

"Quận thủ đại nhân tới đây có chuyện gì?" Theo giọng nói, người kia quay đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play