Ngày kế, sức khỏe của Dương Minh Tử đã dần khôi phục.

Vân Trân cùng đám người Triệu Húc và Liễu Trản Anh tới nơi bọn họ làm ký hiệu. Vân Trân cẩn thận kiểm tra, phát hiện đều không phải Cửu mệnh hoàn hồn thảo.

Bọn họ không nhụt chí, tiếp tục tìm.

Đến ngày thứ mười tám rời khỏi kinh thành, bọn họ cuối cùng cũng ở một vách đá tìm được Cửu mệnh hoàn hồn thảo.

Ngụy Thư Tĩnh cẩn thận đưa Vân Trân tới vách đá, sau đó dùng cách đặc biệt lấy Cửu mệnh hoàn hồn thảo từ vách đá ra. Sau khi lấy được, Vân Trân lại cẩn thận bỏ nó vào một cái hộp bằng ngọc.

"Hộp này có thể kéo dài thọ mệnh của Cửu mệnh hoàn hồn thảo." Vân Trân thấy có người hoài nghi, liền giải thích.

"Thật tốt quá! Nãi nãi cuối cùng cũng được cứu rồi!" Liễu Trản Anh ôm lấy hộp, vui sướng nói.

Vân Trân cũng thở phào.

"Nếu đã tìm được Cửu mệnh hoàn hồn thảo, vậy chúng ta mau chóng khởi hành đi." Liễu Trản Anh nói.

Liễu Trản Anh nói xong, Triệu Húc nhìn Vân Trân.

Ngụy Thư Tĩnh cũng nhìn nàng, không nhúc nhích.

Vân Trân vẫy tay: "Mọi người mang Cửu mệnh hoàn hồn thảo về trước đi. Ở Trấn Bắc Hầu phủ có bà bà, bệnh tình của Liễu lão phu nhân hẳn không có vấn đề gì lớn."

Mà nàng, phải tiếp tục ở lại Bạo Tuyết trại, chờ sức khỏe Dương Minh Tử hoàn toàn khôi phục mới có thể rời đi.

Đây là điều kiện lúc trước nàng trao đổi với Lệ Bạo Tuyết, không thể thất hứa.

"Ta ở lại với muội." Lúc này, Ngụy Thư Tĩnh lên tiếng.

Vân Trân nhìn y.

Bên cạnh, Triệu Húc nhíu mày, nhìn Ngụy Thư Tĩnh, lại nhìn Vân Trân.

Giờ khắc này, hắn cũng muốn mặc kệ tất cả, giống như Ngụy Thư Tĩnh muốn ở lại thì ở lại. Nhưng trên người hắn còn có gánh nặng cùng kỳ vọng của Tô trắc phi, chúng không cho phép hắn làm vậy, trước mắt hắn cần phải theo Liễu Trản Anh hồi kinh.

"Vậy quyết định như thế!" Liễu Trản Anh nói.

...

Cuối cùng, Ngụy Thư Tĩnh cùng Vân Trân ở lại xem bệnh cho Dương Minh Tử. Liễu Trản Anh, Triệu Húc, Lưu Vân Bạch cùng Nha Sát ra roi thúc ngựa về kinh thành.

Kế hoạch của bọn họ vốn là vậy, không ngờ trước khi xuất phát lại gặp sự cố.

Trước khi đi, mấy người Triệu Húc tới chào từ biệt Lệ Bạo Tuyết.

Lúc ấy, Dương Minh Tử đang ngồi xe lăn, Lệ Bạo Tuyết đưa ông ấy ra ngoài sân phơi nắng.

Ban đầu cũng không có dị thường gì, mãi đến thời điểm Lệ Bạo Tuyết nói "Liễu cô nương bảo trọng", Dương Minh Tử vốn rất an tĩnh ngồi một bên lập tức thay đổi sắc mặt.

"Ngươi họ Liễu? Nhà ở kinh thành?" Dương Minh Tử dùng ánh mắt sắc bén nhìn Liễu Trản Anh.

Những người khác trong viện sửng sốt, đều nhìn Dương Minh Tử.

"Đúng vậy." Liễu Trản Anh gật đầu, "Xin hỏi tiền bối có chuyện gì không?"

"Liễu Hầu Uyên là gì của ngươi?" Dương Minh Tử nghiến răng, hỏi.

Liễu Trản Anh nhíu mày, có điều vẫn trả lời: "Chính là bá phụ của vãn bối."

Dương Minh Tử nghe xong, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại.

"Sư phụ, sao vậy?" Lệ Bạo Tuyết cũng phát hiện Dương Minh Tử khác thường, vội hỏi.

Thời điểm Dương Minh Tử lần nữa mở mắt, bên trong đã tràn ngập sát khí.

"Tuyết Nhi, vi sư có một chuyện muốn con hỗ trợ." Dương Minh Tử nói.

"Sư phụ có chuyện gì, cứ trực tiếp phân phó con là được." Lệ Bạo Tuyết đáp.

"Tốt lắm!" Dương Minh Tử nâng tay chỉ về phía Liễu Trản Anh, trầm giọng, "Vậy con thay vi sư giết ả!"

Dứt lời, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Nha Sát rút chủy thủ bên hông ra, Liễu Trản Anh cũng lập tức phòng bị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play