"Làm phiền." Liễu Trản Anh nói.

Ngụy Thư Tĩnh gật đầu, sau đó nhìn về phía Vân Trân.

Ánh mắt hơi dừng lại.

...

Sau khi Ngụy Thư Tĩnh tới, bọn họ liền lên đường.

Hiện tại đã là giữa tháng tư.

Thời tiết dần ấm áp, thời điểm cưỡi ngựa cũng không cảm thấy khô lạnh.

Một đường bọn họ ra roi thúc ngựa, sau mười ngày, cuối cùng cũng đến Lâm Châu thành ở Sư Đà Linh. Khác với kinh thành, Lâm Châu thành là thành trấn lớn nhất Tây Bắc lại là dãy núi sừng sững đứng giữa đất trời.

Bọn họ xuống ngựa ở cổng thành, sau đó dắt ngựa đi vào Lâm Châu thành.

Sau khi vào thành, Vân Trân càng cảm thấy nơi này khác kinh thành, khác với những nơi nàng đi qua. Trên đường, tùy ý cũng có thể nhìn thấy tráng hán mang theo đao kiếm, bá tánh nói chuyện cũng là lớn tiếng kêu la.

Lách cách lang cang, vô cùng náo nhiệt.

Đây là ấn tượng của Vân Trân đối với Lâm Châu thành.

"Tối nay chúng ta nghỉ tạm ở Lâm Châu thành một đêm, hỏi thăm tình hình ở Sư Đà Lĩnh rối quyết định bước tiếp theo sẽ làm gì." Triệu Húc đề nghị.

Những người khác nghe xong, đều không có ý kiến.

Dù sao nơi này là Lâm Châu Thành, gần hang ổ tặc phỉ Sư Đà Lĩnh nguy hiểm nhất Vân Hán Quốc. Bọn họ mới tới, nếu tùy tiện hành sự, ngược lại sẽ làm hỏng chuyện.

...

Bọn họ vốn định tìm một khách điếm bình thường dừng chân, sau đó tìm hiểu tin tức. Nhưng sáu người họ dù là bộ dáng hay khí chất đều không giống người thường.

Đặc biệt là trong tay Liễu Trản Anh còn dẫn một con hãn huyết bảo mã màu vàng.

Ở Vân Hán Quốc, hãn huyết bảo mã thiên kim khó cầu, huống chi Tia Chớp của Liễu Trản Anh còn là cực phẩm trong cực phẩm.

Từ lúc bọn họ vào thành cho đến khi tìm khách điếm, đã có vài người tới gây chuyện, cuối cùng đều bị Ngụy Thư Tĩnh nhẹ nhàng đánh cho bỏ chạy.

Ngụy Thư Tĩnh vừa ra tay, những người khác có lẽ cũng biết bọn họ không dễ chọc, cho nên những kẻ định gây chuyện chỉ đành từ bỏ.

Có điều, trước sau vẫn có vài người theo sau bọn họ.

"Rồng mạnh không đánh rắn đất."

Liễu Trản Anh muốn đuổi đám người theo đuôi, Triệu Húc ngăn nàng ấy lại.

Gần Lâm Châu Thành là Sư Đà Lĩnh, trong thành có chút đạo phỉ cũng chẳng gì lạ.

Đám người kia hiện tại chỉ muốn thử và tò mò, nếu thật sự động tay chân, có hại ngược lại là những người tới từ kinh thành như họ.

"Vậy phải làm sao đây?" Liễu Trản Anh hỏi.

Triệu Húc nhìn những người khác: "Tìm khách điếm tốt nhất trong thành ở lại."

Nếu đã chú ý, không bằng hào phóng cho bọn họ xem đủ. Chờ bọn họ xem đủ rồi sẽ phát hiện, thật ra bọn họ chẳng phải "dầu nước" gì.

...

Bọn họ tới khách điếm tốt nhất trong Lâm Châu thành.

Cùng thời gian, tin tức này truyền tới Sư Đà Lĩnh.

Giờ phút này, trong phòng khách ở khách điếm tốt nhất Lâm Châu thành.

Mấy người Triệu Húc và Vân Trân ngồi với nhau.

Không bao lâu, cửa phòng bị người bên ngoài đẩy ra, Nha Sát dẫn một nam nhân trung niên cao gầy tới.

Nam nhân kia vừa thấy Lưu Vân Bạch, liền chạy tới: "Lưu công tử, ngài thật sự tới Sư Đà Lĩnh. Khi nãy lúc Nha Sát tới tìm, ta còn không dám tin."

"Ông ấy là lão Lục, người quen của ta ở Sư Đà Lĩnh."

Bởi vì là người quen của Lưu Vân Bạch, cho nên hiện tại không cần biết tên ông ta.

"Những vị này là..." Lão Lục hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play