Nếu Triệu Húc chọn Liễu gia, vậy hắn có thể có được người kia.

Nếu Triệu Húc chọn người kia, vậy hắn có thể được Liễu gia duy trì.

Dù thế nào cũng là trò hay, không phải à?

Nghĩ đến đây, khóe miệng Lưu Vân Bạch nhếch lên.

...

Ninh Vương phủ.

Vân Trân nghe nói Triệu Húc hồi kinh.

Sau khi trở về, hắn trực tiếp tới chủ viện bẩm báo chuyện mình nghe thấy nhìn thấy bên ngoài với Ninh Vương. Ra khỏi chủ viện, hắn lại đi thỉnh an Tô trắc phi. Mãi đến hoàng hôn, Vân Trân mới gặp hắn.

Lúc ấy, nàng cùng một nha hoàn khác ở trong hoa viên tưới nước, từ xa nhìn thấy Triệu Húc tới đây, hai người dừng tay, hành lễ.

Triệu Húc gật đầu với họ, liền trực tiếp rời đi, không hề dừng lại.

Chờ hắn đi rồi, Vân Trân mới ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn theo bóng dáng hắn.

Không biết có phải ảo giác hay không, nàng cảm thấy Triệu Húc có chỗ nào không giống.

Lại qua hai ngày, Vân Trân bắt gặp Triệu Húc và một thiếu nữ đứng ở cửa sau vương phủ.

Triệu Húc khẽ cười, ánh mắt thiếu nữ kia nhìn Triệu Húc cũng rất sáng ngời. Liễu Minh Cẩn đứng bên cạnh, tay giữ dây cương hai con ngựa, mỉm cười nhìn họ.

Thấy nàng tới, nụ cười trên mặt Triệu Húc phai nhạt một ít, thiếu nữ kia cũng dừng lại, nghi hoặc nhìn nàng. Liễu Minh Cẩn tươi cười, định tiếp đón.

Vân Trân cất đi nghi hoặc trong lòng, hành lễ với họ.

"Mới sáng sớm, sao ngươi lại từ bên ngoài trở về?" Liễu Minh Cẩn tò mò hỏi.

Vân Trân nghe xong, nhìn Triệu Húc, phát hiện Triệu Húc lại nhìn chằm chằm con ngựa phía sau Liễu Minh Cẩn, không nhìn nàng.

"Hồi Liễu thiếu gia, nô tỳ ra ngoài xử lý chút việc." Vân Trân đáp.

Tối qua có một người bệnh nặng tới Hồi Xuân Đường, Vân Trân bị gọi qua ngay trong đêm. Bận rộn cả đêm, nàng mới từ Hồi Xuân Đường trở về, trên mặt còn mang nét mệt mỏi.

"Làm gì đấy, một hai phải là lúc này!" Liễu Minh Cẩn nhắc mãi.

Cũng may, hắn không tiếp tục truy hỏi. Chờ Liễu Minh Cẩn gọi người bên cạnh là "Trản Anh", Vân Trân mới biết nàng ấy là vị tiểu thư Liễu gia mới hồi kinh. Trước đó nàng hình như còn nghe Quả Nhi nói, Tô trắc phi cố ý để Triệu Húc và Liễu gia...

"Cho nên A Húc, hôm nay ngươi rốt cuộc có đi hay không?"

Đúng lúc này, hai tay Liễu Trản Anh ôm vai, nâng cằm nhìn Triệu Húc. Nếu người khác học nàng ấy làm như vậy, khẳng định sẽ có vẻ cao ngạo, không coi ai ra gì, nhưng Liễu Trản Anh làm ra động tác này lại có vài phần ngay thẳng cùng sảng khoái.

Chỉ là, điều Vân Trân kinh ngạc là cách xưng hô của Liễu Trản Anh và Triệu Húc.

Nàng ấy thế mà gọi hắn là A Húc?

Xưng hô thân mật như vậy, bằng hữu mới quen không thể gọi, ngay cả Liễu Minh Cẩn cũng chỉ gọi Triệu Húc là Triệu tứ. Liễu Trản Anh như vậy, nàng ấy và Triệu Húc...

Vân Trân bỗng nhớ Quả Nhi từng kể chuyện Tô trắc phi định kết thân với Liễu gia.

Chẳng lẽ...

Nhất thời, trong lòng nàng ngoại trừ kinh ngạc, còn có một loại phiền muộn không nói nên lời.

Nàng cúi đầu nhìn mũi chân.

Bởi vậy, cũng bỏ lỡ sự mất mát lóe qua trong mắt Triệu Húc.

"Bây giờ cưỡi ngựa sao? Nhưng sai vặt trong phủ ta còn chưa kịp chuẩn bị ngựa."

"Thế thì sao chứ?" Liễu Trản Anh cười nói, vỗ vỗ hãn huyết bảo mã phía sau, "Tia Chớp nhà ta đã từng để ba tráng hán cưỡi, hôm nay có thêm ngươi, tuyệt đối không thành vấn đề. Chờ tới trại nuôi ngựa của Liễu gia ở ngoài thành rồi, ngựa ở đó tùy ý ngươi lựa chọn."

"Đúng vậy, Triệu tứ ngươi đồng ý đi." Lúc này, Liễu Minh Cẩn cũng lên tiếng. Nói rồi, hắn lại nhìn Vân Trân đứng bên cạnh, mở lời, "Đúng rồi, ta nhớ A Tĩnh từng nói Trân Nhi ngươi cũng biết cưỡi ngựa. Không bằng cùng đi đi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play