"Vâng, con tin sư phụ." Vân Trân nhìn ông ấy, chậm rãi nheo đôi mắt lại, cười nói.

Nàng biết Độc Thủ Y Tiên nói như vậy để an ủi nàng, đồng thời cũng muốn tự cổ vũ bản thân. Nhưng sư đồ hai người đều là cao thủ trên phương diện y độc, đương nhiên biết rõ sự lợi hại của tình nhân cổ này.

Nếu Tô trắc phi đã nghĩ tới cách dùng tình nhân cổ khống chế Vân Trân, điều đó chứng minh cổ độc này đến nay chưa có ai giải được.

Có điều, có thể dùng tự do của nàng đổi lấy tự do của Độc Thủ Y Tiên cũng không tính là chuyện xấu.

Tắc ông thất mã, yên tri phi phúc (*).

(*) 塞翁失马,焉知非福: tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường (Điển tích: Một ông già ở vùng biên giới bị mất ngựa, mọi người đến an ủi ông, ông bảo rằng: 'Làm sao biết đó không phải là phúc?' ít lâu sau, con ngựa của ông quay trở về kéo thêm một con ngựa nữa. Mọi người đến chúc mừng, ông bảo biết đâu đó lại là hoạ. Quả vậy, con trai ông vì cưỡi tuấn mã bị ngã què chân. Mọi người đến an ủi, ông bảo không chừng thế lại là phúc. Chẳng bao lâu, có giặc, trai tráng phải ra trận, riêng con ông vì tàn tật được ở nhà sống sót.)

"Tiểu tử Triệu Húc kia, hắn..."

"Sư phụ." Vân Trân cắt ngang.

Nghe đến cái tên này, nàng không thể làm bộ không sao mà tươi cười nữa.

"Sư phụ, đồ nhi không muốn nhắc tới ngài ấy."

Mặc kệ hắn xuất phát từ mục đích gì mà thỏa hiệp với Tô trắc phi, quan hệ giữa họ đều không thể trở lại như trước.

"Nhưng..."

Độc Thủ Y Tiên định nói gì đó, cuối cùng chỉ đành im lặng.

...

Ban đêm, Độc Thủ Y Tiên vội vã rời khỏi kinh thành.

Ông nói, ông nhất định sẽ thay Vân Trân tìm ra cách giải trừ cổ trùng.

Vân Trân cười cười, phất tay, trong bóng đêm tiễn ông ấy rời đi.

Chờ Độc Thủ Y Tiên biến mất trong đêm đen, nụ cười trên mặt Vân Trân dần phai nhạt, sắc mặt trở nên âm trầm.

...

"Trân Nhi, ngươi và thiếu gia sao vậy? Hôm đó ở hoa viên gặp nhau, cũng không thấy ngươi nhìn ngài ấy, ngài ấy cũng không nhìn ngươi..." Hôm nay, Quả Nhi tới tìm nàng đòi điểm tâm ăn, khi nói chuyện, nàng ấy không nhịn được mà hỏi.

Nàng ấy vừa nói xong, nụ cười trên mặt Vân Trân lập tức biến mất, nàng quay đầu nhìn tuyết phủ trắng bên ngoài.

Đêm qua, tuyết đầu mùa lặng lẽ tới.

Nàng nhớ năm trước thời điểm cùng mẫu tử Tô trắc phi hồi kinh cũng vào mùa đông, cũng vào lúc tuyết rơi. Chỉ chớp mắt, bọn họ đã về kinh thành được một năm.

Chỉ là khi đó, quan hệ giữa nàng và Triệu Húc đang ở mức đóng băng. Mà hiện tại, giữa bọn họ, ngoại trừ tử cổ và mẫu cổ ra thì chẳng còn quan hệ nào khác.

"Ta chẳng qua là một nô tỳ nhỏ nhơi, có thể có gì với thiếu gia." Sau một hồi, Vân Trân quay đầu cười với Quả Nhi.

"Nhưng trước kia hai người..." Quả Nhi nhíu mày.

"Trước kia?" Vân Trân lắc đầu, cười tự giễu, "Trước kia tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, cho rằng chủ tử và nô tài cũng có thể trở thành bằng hữu. Bây giờ ngẫm lại, bản thân khi đó đúng là quá ngây thơ. May là cuộc đời còn dài, có thời gian để chúng ta thay đổi những suy nghĩ buồn cười lúc trước."

Vân Trân nói xong, phát hiện Quả Nhi đang ngơ ngác nhìn mình.

"A, ta quên mất, ngươi còn nhỏ."

Nàng cúi đầu, khẽ cười một tiếng.

...

Ngoài cửa sổ, bông tuyết bay bay.

Một bóng người dựa bên cửa sổ lầu hai.

"Khụ khụ khụ..."

Đột nhiên, hắn ôm ngực ho khan.

"A, thiếu gia của ta, sao ngài lại đứng bên cửa sổ chứ?" Lúc này, Nguyên Bảo lấy một chiếc áo choàng tới khoác lên người Triệu Húc, nhắc mãi, "Thiếu gia, ngài lại ho sao? Từ nửa tháng trước sắc mặt ngài đã không tốt. Chi bằng để Nguyên Bảo mời đại phu cho ngài được không?"

"Không cần... Khụ khụ, ta nghỉ ngơi một lát là ổn..." Triệu Húc lắc đầu, ánh mắt mang theo sự bất lực, "Đại phu tới cũng vô dụng thôi..."

Nguyên Bảo nghiêng đầu, không hiểu hắn đang nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play