"Nương nương, bên Thượng Thanh biệt trang có tin tức."

Hôm nay, Tô trắc phi đang luyện chữ trong phòng, Bích Diên vội vã đi vào.

Tô trắc phi không dừng lại, vẫn tiếp tục viết.

Bích Diên lặng lẽ đứng một bên.

Mãi đến khi Tô trắc phi viết xong, Bích Diên mới tiến lên nhận bút lông trong tay bà ta, giao cho nha hoàn bên cạnh, ra hiệu cho bọn họ lui xuống, sau đó lại đưa cho Tô trắc phi ly trà hoa. Chờ Tô trắc phi ngồi xuống ghế trên, uống trà, Bích Diên mới cúi đầu, bẩm báo tin tức Vân Trân truyền về.

Tô trắc phi lẳng lặng nghe, không nói gì. Mãi đến khi Bích Diên kể năm đó lúc Lan trắc phi té ngã, vừa lúc Mặc Nhiễm cũng có mặt, thậm chí Mặc Nhiễm đã đem chân tướng sự việc nói với Lan trắc phi ở Thanh Phong Quan, sắc mặt Tô trắc phi lúc này mới hơi thay đổi.

"Trong thư Trân Nhi nói, Lan trắc phi đã nghe nàng khuyên, sẽ nhanh chóng chọn ngày hồi kinh." Bích Diên nói xong, im lặng chờ đợi chỉ thị của Tô trắc phi.

Có điều, nàng ta đợi hồi lâu, cũng không thấy Tô trắc phi lên tiếng, không khỏi nghi hoặc ngẩng đầu.

"Nương nương, Lan trắc phi sắp trở về, kế tiếp, chỉ sợ bên phía vương phi sẽ không được thái bình. Vậy Trân Nhi thì sao? Người có chỉ thị gì với nàng ấy không? Có cho nàng ấy trở về không?"

"Tạm thời duy trì hiện trạng." Tô trắc phi lắc đầu.

"Nô tỳ hiểu rồi." Bích Diên cúi đầu, đáp.

...

Vân Trân về Thanh Phong Quan đã ba ngày.

Ngày đầu trở về, nàng lập tức viết lại sự việc xảy ra mười chín năm trước, nghĩ cách nhờ người giao thư cho Tô trắc phi, nhưng thư đã gửi ra ngoài ba ngày vẫn không có hồi âm.

Vân Trân lo lắc, liệu có phải trên đường đã xảy ra vấn đề gì không?

Có điều, nếu xảy ra vấn đề, bị người ta lấy được, khẳng định sẽ có người tới tìm nàng. Nhưng cho tới hiện tại vẫn không có ai tới, vậy chỉ có một khả năng.

Tô trắc phi muốn nàng ở lại Thượng Thanh biệt trang.

Mà theo kế hoạch trước đó, hiện giờ tin tức Lan trắc phi hồi phủ hẳn đã truyền tới tai Ninh Vương.

...

"Phái người đón nàng ấy về... Không, vẫn là bổn vương tự đi." Ninh Vương gọi quản sự lại.

Đối với chuyện năm đó, Ninh Vương vẫn cảm thấy áy náy.

Nếu lúc ấy ông an ủi Lan trắc phi nhiều hơn, Lan trắc phi có lẽ sẽ không thương tâm quá độ, dọn đến Thanh Phong Quan. Một lần đi này đã hơn mười chín năm.

Mà thời gian mười chín năm, Ninh Vương cũng từ một vương gia phong tình tuân lãng biến thành trung niên mập mạp. Tuy rằng vẫn yêu thích nữ tử mỹ mạo, nhưng tâm cảnh dù sao vẫn khác xưa. Càng già, ông càng bắt đầu hối hận khi còn trẻ đã quá hoang đường.

Sau đó nghe nói, Ninh Vương tự mình dẫn người tới Thanh Phong Quan, ở đó hai ngày mới đưa được Tĩnh Lan cư sĩ, không, là Lan trắc phi hồi phủ.

Đồng thời còn dẫn về một thiếu nữ.

Ngày đầu tiên Lan trắc phi hồi phủ, Ninh Vương triệu tập tất cả chủ tử hạ nhân nghênh đón Lan trắc phi, đồng thời tuyên bố thân phận của thiếu nữ kia.

Thiếu nữ kia thế mà là nữ nhi Ninh Vương đánh rơi bên ngoài. Vì nhũ danh là Nhung Nhung, nên Ninh Vương ban tên cho nàng là Triệu Ngọc Nhung, xếp phía sau Triệu Ngọc Dao, trở thành Nhị tiểu thư của Ninh Vương phủ.

Tin tức này vừa truyền ra, Ninh Vương phủ ầm ĩ một thời gian dài.

Đồng thời, nhân lúc những người khác không chú ý Mặc Nhiễm cũng theo Lan trắc phi về Ninh Vương phủ, hiện giờ đang hầu hạ cạnh Lan trắc phi.

...

Có điều, Ninh Vương phủ dù náo nhiệt thế nào cũng không liên quan tới Thượng Thanh biệt trang và Vân Trân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play